Lúc Phong Lăng mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy chính là gương mặt của Lệ Nam Hành.
Phong Lăng còn tưởng mình đã chết, tưởng Lệ Nam Hành cũng đã chết, tưởng nếu hiện tại hai người không phải đang ở dưới địa ngục thì cũng là đang ở trêи thiên đường rồi chứ. Phong Lăng nhíu mày lại, muốn nói gì đó nhưng không còn chút sức lực nào cả, chỉ có thể khó nhọc mở to hai mắt ra nhìn Lệ Nam Hành.
“Em mất quá nhiều máu, mất sức là chuyện rất bình thường, không nói nổi thì không cần phải nói.” Lệ Nam Hành nhìn ánh mắt của Phong Lăng, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Cố dưỡng thương cho tốt, nọc độc đã được loại bỏ sạch sẽ rồi, em sẽ không sao đâu, phải ngoan một chút, biết chưa?”
Tiểu Hứa đứng một bên vừa nhìn vừa nghe: “…”
F*ck!
Đây là đang phát “thức ăn cho chó” hả?
Lệ lão đại cưng chiều phụ nữ thì sẽ không quan tâm tới tâm trạng của người khác đến cỡ này sao, lão đại có nghĩ tới mấy người anh em FA trong căn cứ như bọn họ không?
Có mỗi một cô gái giả trai xuất hiện, thế mà lại bị lão đại giành trước mất!
Cầm thú quá đi mất!
Phong Lăng mơ màng nhìn Lệ Nam Hành, không nói thành lời, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh. Dường như đã nghe hiểu, lại như không hiểu. Có lẽ cơ thể của cô còn quá yếu nên chỉ vài phút sau, hai mắt cô đã nhắm nghiền.
Lệ Nam Hành nhìn cô, xác định cô chỉ lại ngủ thϊế͙p͙ đi, anh mới rút bàn tay đang đặt trêи đỉnh đầu cô lại.
Hiện giờ Phong Lăng cần phải được nghỉ ngơi, cần một giấc ngủ đầy đủ. Vì bị mất nhiều máu và bị ảnh hưởng bởi nọc rắn độc cho nên cô cần có thời gian để hồi phục.
Phong Lăng lại ngủ thêm hai ngày, sau đó cô mới thật sự tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại, rõ ràng cô không còn mơ màng nữa mà đã hoàn toàn tỉnh táo.
Hai ngày này, thật ra Lệ Nam Hành cũng đã đáp máy bay quay lại Los Angeles, về căn cứ XI một chuyến. Lúc quay trở lại Campuchia lần nữa, khi đẩy cánh cửa phòng bệnh bước vào, anh đã nhìn thấy Hàn Kình và Tiểu Hứa đang ngồi bên cạnh giường bệnh, hưng phấn nói chuyện với Phong Lăng. Trêи mặt hai người đều mang ý cười rất vui vẻ, nụ cười trêи gương mặt Phong Lăng hơi có vẻ hơi khách sáo, dễ thấy rằng cô không còn bao nhiêu sức lực để ứng phó với hai người này.
Lệ Nam Hành không khó để nhận ra chắc chắn hai người này đã kể mọi chuyện xảy ra sau khi Phong Lăng hôn mê cho cô nghe.
Thấy Lệ Nam Hành đã quay lại, Hàn Kình và Tiểu Hứa liếc mắt nhìn nhau, nói thẳng: “Thế nhé Phong Lăng, cậu nghỉ ngơi trước đi, đợi sau này quay về rồi chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Phong Lăng gật đầu, đến khi hai người đó rời đi, cô mới dời mắt nhìn sang người đàn ông đang đi thẳng về phía giường bệnh.
Lệ Nam Hành nhìn xuống cô: “Tỉnh lại lâu chưa?”
Phong Lăng nhìn anh, bình tĩnh đáp: “Chắc khoảng hai, ba tiếng đồng hồ rồi, huấn luyện viên Hàn với anh Hứa luôn ở đây trò chuyện với tôi…”
Cô ngập ngừng một lát, sau đó lại nói: “Không ngờ trình độ chữa bệnh của Bác sĩ Tần lại giỏi đến vậy, tôi còn tưởng mình chết chắc rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!