Hồi phục
Lần này thì Thiên Anh cảm thấy mình kiệt sức hoàn toàn thật, đến hai mắt cũng không mở ra nổi. Nhưng anh nghe thấy có tiếng người nói chuyện, là giọng của em gái anh, và một ai đó. Anh cố gắng mở mắt ra nhìn nhưng hai mí mắt chỉ muốn sụp xuống ngay.
Anh khẽ cựa mình nhưng cả người cứ cứng đơ. Lần thứ hai, Thiên Anh cố gắng hé mắt ra nhìn. Sau một lúc, anh nhận ra gương mặt quen thuộc đang ngồi nhìn mình đến thẫn thờ kia là của Phượng. Sau đó Thiên Anh nhìn thấy thêm hai người nữa đi tới. Một người là em gái anh- Tú Linh, còn gương mặt còn lại cũng rất quen, một bác sĩ ở bệnh viện đa khoa của huyện mà thỉnh thoảng anh vẫn thường đi nhậu cùng.
-Cậu ấy tỉnh dậy là tốt rồi.- Bác sĩ nhìn anh rồi nói với Tú Linh- Cứ cho cậu ấy nằm ở đây để theo dõi thêm, nếu không có gì thay đổi thì chiều nay có thể xuất viện được.
Tú Linh gật đầu cám ơn rồi tiễn bác sĩ ra cửa. Khi quay lại, cô nói với Phượng:
-Được rồi, em cứ về đi. Ở đây có chị lo rồi. Cảm ơn em nhiều.
Phượng ngập ngừng định nói gì đó, dường như cô cũng không muốn rời khỏi đây, nhưng rồi cô gật đầu đứng dậy
-Vậy em về đây ạ! Nếu có việc gì thì chị cứu gọi điện cho em, em sẽ tới ngay.
-Ừm.- Tú Linh gật đầu, cũng không chú ý nhiều tới cô bé này nữa.
Khi Phượng đi rồi, anh mới mở hẳn mắt ra. Tú Linh nhìn anh, không biết đang nghĩ gì mà đôi mày cau lại dữ tợn, có vẻ như cô đang kìm nén để không phải nổi giận với anh trai mình.
-Anh không sao. Đừng nói việc này cho bố mẹ hay ông nội nhé! Mọi người sẽ lại quýnh quáng mà làm lớn chuyện lên.- Anh nói khẽ.
-Lúc nào rồi mà anh còn nói như thế được. Anh có biết anh suýt chết chìm dưới biển rồi không? Anh đi ra cầu tàu vào cái giờ đó, trong thời tiết như thế làm cái gì hả?- Tú Linh giận dữ quát- Vì một người đàn bà mà anh xuống tinh thần như thế, anh có phải là anh trai em không vậy? Từ khi nào mà anh trở nên bạc nhược và yếu đuối đến thế chứ?
-Anh xin lỗi...- Anh cố gắng ngắt lời cô em gái nóng nảy của mình.
-Xin lỗi em làm gì? Anh tự ý bỏ nhà ra đây, chạy theo sở thích của mình, ít nhất thì cũng đừng làm ông và cả nhà lo lắng chứ.
-Linh…- Thiên Anh yếu ớt nói, nhưng anh cũng không biết phải nói câu gì để át lời cô em gái của mình.
-Anh mà không mau khỏe lại thì lấy ai chăm sóc cho Hạ Chi, em nghe nói hiện tại anh là người bảo trợ của cô ấy…?- Tú Linh thở dài, giọng điệu cũng dịu trở lại.
-Em nói sao? Hạ Chi làm sao? Rốt cuộc thì anh đã hôn mê bao lâu rồi?- Thiên Anh nghe vậy thì gần như muốn ngóc đầu dậy, chỉ là bản thân anh quá yếu, chẳng còn chút sức lực nào nữa.
-Anh ngủ hơn một ngày rồi. Hạ Chi cũng thế, nhưng cô ấy nguy kịch hơn anh. Hôm qua nhân viên dọn phòng của khách sạn phát hiện cô ấy nằm bất tỉnh trong phòng, hiện tại vẫn đang hôn mê sâu. Đã đưa về bệnh viện thành phố rồi.
-Đã gọi cho Nguyên chưa?
-Đi nước ngoài rồi… Ông nội bắt đi công tác, chắc mấy ngày nữa mới về.
-Vậy giờ có ai chăm sóc cô ấy không?
-Một anh chàng xưng là chồng chưa cưới gì đó đang ở trong bệnh viện chăm sóc… Mà em nhìn hắn thấy quen quen…
-Thằng Vincent, bạn của Nguyên mà.
-Thảo nào…- Tú Linh thốt lên- Vậy là tình tay ba à?
-Thế bác sĩ bảo sao?
-Chưa chắc lắm, cô ấy uống thuốc ngủ quá liều mà, lại phát hiện muộn nữa, chưa nguy hiểm tới tính mạng là may rồi.
-Có lẽ cô ấy bị shock khi biết tin anh trai mình đã mất.- Thiên Anh thở dài.
-Còn nữa, có anh nào bên công an cũng tới đây thăm anh đấy.
-Anh biết rồi. Điện thoại của anh đâu?
-Anh rơi xuống biển, chưa chết mà may rồi, cái điện thoại mà còn dùng được mới lạ đó. Đợi khỏe rồi hãy đi mua cái khác.
-Lần này em về được lâu không?
-Em về hẳn.
-Cũng tại anh đấy. Nhà chỉ có hai anh em, em con gái đi xa không nói làm gì, vậy mà anh cũng sống chết phải bỏ ra sống ở cái chốn này. Thỉnh thoảng mẹ gọi điện lại khóc lóc, em nghe mà não hết cả lòng.- Tú Linh cằn nhằn.
-Em cũng về lấy chồng được rồi mà, bà cô ạ!
-Anh lo cho anh trước đi, sao tự nhiên đổ lên đầu em.- Tú Linh lườm.
-Mà bố mẹ chưa biết chuyện anh bị ốm thế này đúng không?- Thiên Anh cười.
-Giờ này mà anh còn cười được. May cho anh là biết điều tỉnh lại. Em tính nếu đến trưa mà anh không tỉnh chắc đưa anh về thẳng Hà Nội rồi.
-Được rồi, đừng cằn nhằn nữa. Anh sẽ khỏe lại ngay thôi. Như em nói đấy, anh còn phải chăm sóc cho cả Hạ Chi nữa. Cô ấy cũng thật đáng thương. Thằng Nguyên lại bỏ về đúng lúc quan trọng này, chẳng phải là tạo cơ hội tốt cho Vincent sau.
-Cái tên đó lúc nào chả tự tin quá đáng vào bản thân mình.- Tú Linh bĩu môi.- Thôi anh nghỉ đi, em đi mua cho anh ít cháo. Vừa mới về nước, nghỉ ngơi còn chưa kịp mà đã phải phục vụ anh thế này rồi. Buồn bực quá đi mất.
-Ai bảo em là em gái xinh đẹp của anh chứ.
-Dẹp, anh đi mà nói với mấy cô chân dài xếp hàng hóng hớt ngoài kia đi.
-Em gái anh chân dài ở đây là đủ rồi.
Tú Linh cũng không nói gì nữa mà đi ra khỏi phòng và khép cửa lại. Thiên Anh nhìn theo cô em gái rồi lại mở mắt nhìn lên trần nhà màu rêu. Nhìn thấy nó, những hình ảnh của buổi sáng đầy tội lỗi hôm trước lại ập tới trong tâm trí anh. Thiên Anh nhắm chặt mắt lại, môi mím chặt, cố gạt đi những hình ảnh mà anh đã thấy sau khi tỉnh dậy sáng hôm ấy.
Rồi anh nghĩ tới Hạ Chi, không biết cô bé ấy lúc này ra sao nữa? Hạ Chi thật bất hạnh, hy vọng là sẽ có người thực sự yêu thương và chở che cho cô. Nguyên cũng được, Vincent cũng được, chỉ cần họ chân thành với cô là được. Mặc dù ngay từ đầu chỉ coi Hạ Chi như một cô em gái, nhưng không vì thế mà anh không lo lắng cho cô trên phương diện tình cảm. Những người bị mất trí nhớ đều giống như một con thuyền lênh đênh trên biển rộng, bản thân họ hoàn toàn mất đi phương hướng. Người ta lái họ tới đâu thì họ sẽ tới đó. Hạ Chi cũng vậy, yếu đuối và cả tin tới đáng thương. Ban đầu anh cũng lo lắng về chuyện Hạ Chi và Nguyên, không biết Nguyên có bỏ rơi cô giữa chừng như những cô gái khác hay không? Bây giờ Thanh Lâm thực sự đã không còn, anh càng thấy mình phải có trách nhiệm lo lắng cho cuộc sống của cô sau này.
Có lẽ định mệnh đã cho anh cứu được cô và Phượng chiều hôm ấy. Một người anh không thể không quan tâm lo lắng, một người lại có duyên nợ tình cảm với anh. Và có lẽ cả đời này anh sẽ không thể dứt mình ra khỏi suy nghĩ phải lo lắng cho cả hai người con gái này.
Đến một ngày sau thì Thiên Anh có thể rời khỏi giường và đi lại bình thường. Đến ngay cả Long khi tới thăm anh cũng tỏ ra kinh ngạc không sao hiểu nổi một người có dáng vẻ thư sinh lẻo khoẻo như anh lại có thể hồi sức nhanh đến thế. Mặc dù tai nạn đó làm cho anh bị bệnh viêm phổi nặng, nhưng sức trẻ của một người thanh niên thường xuyên vượt suối băng rừng khiến cho anh bình phục rất nhanh.
Trung tới thăm anh và nói về vụ án điều tra về tên trùm buôn bán động vật quý hiếm Phạm Mạnh Tường và cái chết của Thanh Lâm. Mọi tình tiết trong vụ án đã được làm sáng tỏ, Phạm Mạnh Tưởng và toàn bộ đàn em đều bị bắt cũng như cung khai toàn bộ tội trạng giống như trong thẻ nhớ mà Thanh Lâm đã ghi lại trong chiếc thẻ nhớ, hiện tại bọn chúng đang bị tạm giam và chỉ còn đợi ngày ra tòa nhận án xét xử nữa mà thôi.
Cuối cùng Thiên Anh cũng liên lạc được với thư ký của Nguyên ở nước ngoài và thông báo về tình hình của Hạ Chi. Sau đó anh tới thăm Chi ở bệnh viện. Từ hôm cô hôn mê tới giờ, Vincent dường như không rời khỏi giường bệnh của cô nửa bước, điều đó khiến Thiên Anh cảm thấy tình cảm mà anh chàng này dành cho Hạ Chi còn chân tình hơn Nguyên. Thế nên anh tự nhủ sau này cũng sẽ chẳng bao giờ can thiệp vào chuyện giữa ba người họ, dù sao thì nó cũng đã đủ rắc rối và đau đầu cho cả ba người rồi.
Ngày thứ tư sau khi Hạ Chi lâm vào hôn mê thì Nguyên về tới Việt Nam. Dường như anh đã bắt chuyến bay sớm nhất sau khi nghe tin cô gặp chuyện để về nước, rồi sau đó bay thẳng ra thành phố Hải Phòng. Khi Nguyên tới bệnh viện thì cả Thiên Anh và Vincent đều có mặt ở đó. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, cả hai cũng không cản anh tới gần giường bệnh, để mặc anh nắm lấy bàn tay gầy rộc và vuốt lên bờ má gầy hõm lại của cô. Chỉ có mấy ngày mà nhìn cô giống như vừa đi một vòng quanh cõi chết rồi mới trở về.
-Đã có chuyện gì vậy? Tại sao mới có mấy ngày mà cô ấy đã ra nông nỗi này.- Nguyên hỏi khi ba người ra ngoài hành lang để y tá làm vệ sinh và thay đồ cho Hạ Chi.
-Cô ấy uống thuốc ngủ khi nghe tin anh Lâm mất…
Vincent nói đến đây thì Nguyên đã tức giận túm lấy cổ áo anh giận dữ:
-Vậy mà mày nói mày sẽ chăm sóc cho cô ấy? Tao vừa đi thì đã có chuyện xảy ra rồi. Mày là chồng chưa cưới của cô ấy cơ mà, sao một chút cũng không lo được cho cô ấy như vậy?
-Mày đủ tư cách để hỏi tao những câu này sao? Còn mày thì thế nào, mày thậm chí còn không dám thú nhận với cô ấy rằng mày vẫn còn dây dưa tình cảm với chị dâu của mày. Mày thực ra yêu cô ấy được bao nhiêu phần? Mày có biết khi thấy mày đi cùng chị dâu mày suốt đêm, cô ấy đã khóc nhiều thế nào không? Thậm chí đưa chị ta về chính căn phòng mà mày và cô ấy vẫn ở. Mày xem mày có xứng đáng để xưng một tiếng người yêu của cô ấy không?
-Tao chưa bao giờ làm điều gì vượt quá giới hạn với chị Dung, vì thế tao cấm mày đặt điều cho chị ấy.
-Hừ, những cái ôm giữa mày và chị ta giống cái ôm của em chồng với chị dâu lắm sao?
-Này, hai cậu làm gì vậy?- Đúng lúc hai người đang nhìn nhau như thể sắp đánh nhau tới nơi thì Thiên Anh từ phòng của bác sĩ chuyên khoa trở ra.- Ở đây là bệnh viện, thích đánh nhau thì ra ngoài kia. Hạ Chi còn nằm đó mà các cậu chỉ nghĩ được tới việc sống chết với nhau thôi à?
-Được rồi, nể Thiên Anh, tao không chấp mày làm gì…- Nguyên hừ giọng- Nhưng mày cũng biết rõ là Hạ Chi chọn tao chứ không phải mày, vì thế mày cũng nên về nhà đi, đừng bám theo cô ấy nữa. Từ nay trở đi tao sẽ chăm sóc cô ấy.
Vincent vừa nói tới đây thì cửa phòng bệnh bật mở, y tá ló mặt ra kêu lớn:
-Bác sĩ, gọi bác sĩ đi, cô ấy tỉnh rồi…
-Cái gì, Hạ Chi tỉnh rồi sao?- Thiên Anh kêu lên đầu tiên và chạy vào phòng, dù sao thì trong ba người ở đây anh cũng là người có chuyên môn nhất.
Thiên Anh chạy vào rồi, Vincent liếc mắt nhìn Nguyên rồi chợt thở dài nói:
-Mày vào với cô ấy đi, tao đi gọi bác sĩ.
Nguyên thấy Vincent chợt buồn, nhưng trong đầu óc anh lúc này chỉ có Hạ Chi nên anh gật đầu rồi bước nhanh vào phòng.
Khi anh bước vào phòng thì thấy Thiên Anh đang vạch mí mắt Hạ Chi xem xét.
-Em vừa xoa bóp tay cho cô ấy, thấy tay cô ấy nắm lại…- Cô y tá giải thích để chứng minh rằng mình không nói dối.
-Cô ấy tỉnh thật chứ?- Nguyên tiến lại gần hỏi với vẻ lo lắng.
-Ừm, đừng lo, sẽ sớm tỉnh thôi.- Thiên Anh gật đầu rồi đứng thẳng dậy.- Mày ở đây đợi bác sĩ đi, tao đi sắp xếp để chụp lại não đồ cho cô ấy.
-Ừ. Tất cả nhờ vào mày đấy.
Thiên Anh đi rồi, Nguyên ngồi xuống ngay cạnh cô. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên bờ má gầy của cô, trượt qua đôi môi khô nẻ rồi vòng lên đôi mắt trũng sâu.
-Đồ ngốc này, sao em lại làm chuyện dại dột như thế chứ?
-Không có em thì anh biết làm sao hả?
-Chi, em có nghe anh gọi không? Anh về với em rồi đây. Em tỉnh lại đi, đừng làm anh lo.
Sau câu gọi đó, Nguyên mừng muốn khóc khi mi của cô chớp động, rồi cô mở mắt, ngơ ngác nhìn anh.
Nhưng Nguyên mừng không được bao lâu vì ngay sau mở mắt ra, nhìn anh trong mấy giây, và hành động đầu tiên của Hạ Chi là giơ tay bên kia tát bốp vào mặt anh, miệng thốt ra một từ duy nhất:
-Đồ tồi.