Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Đầu Lại

01/08/2023

Editor: Ốc.

Hắn đứng ở đường đối diện, vừa định đi qua, đã có người chạy tới ngăn lại, còn hô to gọi nhỏ: "Cậu làm gì vậy? Không phải lại muốn xông qua đánh nhau đấy chứ? Con mẹ nó, tay cậu bị sao vậy?"

Vân Diệu Trạch hoàn hồn, nhìn về phía ngoài đang nắm chặt bả vai hắn.

Hắn khẽ mở miệng nói: "Sao cậu lại tới đây?"

Vừa rồi có chút khựng lại là bởi vì hắn chưa thoát ra khỏi cảm giác đau lòng, đương nhiên, bây giờ hắn không có.

Từ Hiến nói: "Cậu vẫn luôn không trở về, điện thoại thì tắt máy, tôi sợ cậu xảy ra chuyện gì đó nên bèn đến đi dạo gần nhà Lâm Sóc, quả thật trông thấy cậu ở đây."

"Cậu tìm tôi thì đến nhà cậu ta đi dạo làm gì?"

"À thì..."

Từ Hiến không thể nói được, chỉ dựa vào trực giác mà thôi.

Bây giờ Vân Diệu Trạch không muốn nói chuyện với hắn, chỉ muốn băng qua đường tìm Lâm Sóc, sau đó dùng xiên que trên bàn đâm vào người Giang Thần Phong.

"Này, đừng qua đó!"

Từ Hiến giữ hắn lại, sau lưng toát mồ hôi lạnh, lúc này ánh mắt của anh em hắn giống như buổi sáng, nếu hắn buông tay thì chính là mãnh quỷ ra lồng, hậu quả khó mà tưởng tượng được, "Bây giờ tôi đến bệnh viện với cậu, xử lý vết thương trên tay trước đã, sau đó lại nói chút chuyện với cậu."

"Có chuyện gì tối nay nói."

Vân Diệu Trạch muốn đưa chân đá bay Từ Hiến, Từ Hiến lập tức bổ sung: "Có liên quan đến Lâm Sóc! Là thật, cậu nghe cũng không thiệt thòi gì."

"Vậy chờ tôi xử lý Giang Thần Phong xong đã."

"Giang Thần Phong và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường! Lúc ở trường học tôi đã nghe ngóng." Từ Hiến nói dối, trong trường học ai cũng không biết Giang Thần Phong thì hắn tìm ai mà nghe ngóng.

Nhưng người nào đó đang xúc động đến choáng váng đầu óc, không nghĩ nhiều.

Từ Hiến nói hết lời rồi kéo người lên trên xe của mình.

Sau khi khởi động động cơ, Vân Diệu Trạch mới phản ứng được, "Cậu đùa tôi đấy à?"

"Không phải, tôi thật sự có chuyện muốn nói." Từ Hiến nghiêm túc hiếm thấy, "Giữa hai chúng ta mặc dù không có khoa trương đến sống chết gì đó, nhưng cũng là bạn bè nhiều năm như vậy đúng không? Tính tình cậu xúc động đến ngay cả tôi cũng đánh, nhưng tôi cũng không ghi hận cậu, đúng chứ?"

"Nói nhảm nhiều như vậy."

Tay trái Từ Hiến cầm vô lăng, tay phải hộc xe, lấy hộp thuốc lá ra ném cho Vân Diệu Trạch, "Còn không phải là sợ cậu lại đánh tôi à."

Vân Diệu Trạch rút một điếu, mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Đầu thuốc lá nghiền trên khung cửa sổ xe.

Từ Hiến chậc một tiếng.

Buổi tối bệnh viện chỉ có thể cấp cứu, trong phòng cấp cứu, Vân Diệu Trạch lại yêu cầu không dùng thuốc gây mê.

"Cậu chắc chắn chứ?" Bác sĩ rất kinh ngạc, "Vết thương này hẳn là đã qua vài giờ rồi, lát nữa phải làm sạch vết thương trước rồi khâu lại, nhìn chiều dài cũng phải hơn hai mươi mũi..."

Vân Diệu Trạch đánh gãy lời ông, Tôi dị ứng thuốc tê."

"Dị ứng cái rắm cái." Từ Hiến ở bên cạnh nhỏ giọng chửi bới.

Từ Hiến hiểu rõ tính cách của Vân Diệu Trạch, cho nên đại khái có thể hiểu được hành vi của hắn, giống như trong lòng có tâm sự nhưng trong tay lại không có gì để phát tiết nên liền trút lên người mình, ví dụ như có một số học sinh yêu đương thích khắc tên con gái trên cánh tay, thuộc về một đạo lý.

Bác sĩ nhìn Từ Hiến, lại thấy Vân Diệu Trạch vẫn kiên trì như vậy cũng không còn cách nào, người ta nói dị ứng mà mình nhất định phải bôi thuốc tê cho người ta, lỡ đâu xảy ra chuyện thì sao mà gánh vác trách nhiệm này đây.

Không hiểu trong lòng học sinh cấp ba bây giờ đang nghĩ cái gì nữa.

"Vậy cậu chịu đựng đi."

Đúng thật Vân Diệu Trạch nhịn rất giỏi, trừ mồ hôi chảy từ trên trán chảy xuống thì từ đầu tới đuôi đều không lên tiếng.

Sau khi khâu xong, phải truyền nước.

Đêm hôm khuya khoắt, trong phòng truyền nước rất ít người, một đông một tây, ngồi thưa thớt.

Vân Diệu Trạch ngồi gần cửa ra vào, hỏi Từ Hiến: "Trước đó cậu nói có chuyện liên quan đến Lâm Sóc, là chuyện gì?"

"Chuyện này à... Ta cảm thấy..." Từ Hiến có chút chần chừ, thật ra không phải chuyện lớn gì, chỉ muốn giúp anh em phân tích vấn đề tình cảm, giáo dục hắn thật tốt mà thôi, nhưng cho tới bây giờ Từ Hiến chưa từng giáo dục Vân Diệu Trạch, nói không tốt tên này nhấc chân là có thể đá vào mệnh căn của hắn.

"Cảm thấy cái gì? Có rắm mau thả." Vân Diệu Trạch không kiên nhẫn.

"Cảm thấy... Chắc là cậu thích Lâm Sóc rồi."

Vân Diệu Trạch ngẩn ra, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hung ác khó chịu muốn đánh người, "Thả cái rắm gì, con mắt nào của cậu thấy tôi thích cậu ta?"

"Hai con."

Tay truyền nước nắm chặt thanh điều tiết, bởi vì dùng sức, máu chảy ngược ra khỏi ống truyền dịch.

Đây là muốn cầm cây đánh người à!

"Này này này, cậu đừng kích động a." Từ Hiến dùng sức đè lại thanh điều tiết, "Cậu nghe tôi nói xong trước đã."

"Nói."

"Dù sao bây giờ tôi cảm thấy cậu chính là đang lừa mình dối người, cái gì mà chơi chưa đủ, rõ ràng là không buông bỏ được cậu ta, trước kia không ai tranh với cậu, cậu nói ném sang một bên liền ném sang một bên, nhưng khi tên Giang Thần Phong kia vừa đến, cậu nhìn xem, cậu đã xúc động thành mắt gà chọi rồi."

Vân Diệu Trạch trầm mặc không lên tiếng.

"Lúc trước cậu hẹn hò với Lâm Sóc, biểu cảm khi trở về giống y như bôi mật vậy, lúc ấy tôi cũng không muốn nói, nói ra chắc chắn sẽ cho tôi một vả, còn có hôm sinh nhật của cậu ta nữa, cậu có biết mình cười vui vẻ giống như hoa kèn thế nào không?"

Vân Diệu Trạch nhìn về phía Từ Hiến: "Không biết, lúc quay về tôi cho cậu nhai sách ngữ văn rồi nói tiếp."

"Haizzz, không bằng cậu để tôi trực tiếp ngồi học luôn đi."

"Nhưng lúc chia tay tôi đều không thấy buồn bã, nhìn cậu ta tức giận như vậy, tôi còn rất vui vẻ, cậu ta càng đau lòng tôi càng vui vẻ."

"Ai nào biết cậu có ý nghĩ biến thái ý nghĩ gì." Từ Hiến lắc đầu.

Vân Diệu Trạch thả lỏng lại, nhớ tới ngày đó ở sân vận động, Lâm Sóc chất vấn hắn có thích cậu không, lúc hắn trả lời là không, vẻ mặt tuyệt vọng của Lâm Sóc khiến hắn cực kỳ hưởng thụ.

Nghĩ như vậy, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười.

Từ Hiến bỗng nhiên toát ra suy đoán: "Chẳng lẽ cậu cảm thấy, cậu ta càng đau lòng chứng tỏ là càng yêu cậu?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Đúng vậy, nhưng cậu..." Từ Hiến không nói ra câu trong lòng 'đây là tâm lý vặn vẹo gì thế', "Dù sao tôi phân tích với cậu nhiều như vậy, ý tứ chính là, thích không có gì mất mặt cả, cũng sẽ không hủy hoại uy phong đàn ông bình thường, thích thì theo đuổi, sau này không thích thì chia tay."

Ngẫm nghĩ lời nói này một chút, Vân Diệu Trạch gật đầu, "Có chút đạo lý."

"Cho nên, cậu không cần thiết xúc động đánh nhau ở trước mặt người khác rồi lại phải vào văn phòng hiệu trưởng, tên Giang Thần Phong kia, muốn xử cậu ta còn không có thủ đoạn à?"

Vân Diệu Trạch nhếch mép, "Bây giờ đầu óc cậu linh hoạt rồi?"

Từ Hiến đắc ý, "Tôi vẫn luôn linh hoạt mà, là do trước kia cậu xảo quyệt hơn tôi nên tôi mới không có chỗ phát huy, hôm nay vừa vặn đụng phải đầu đầy đậu của cậu."

"Muốn chết?"

"Chậc, tôi tốt bụng giúp cậu phân tích một hồi, cậu lại báp đáp tôi như vậy à?"

Vân Diệu Trạch không cãi cọ với hắn, hỏi vấn đề đứng đắn, "Cậu cảm thấy tôi thích Lâm Sóc bao nhiêu?"

"Cậu cảm thấy thế nào?"

"Chắc là chỉ có một chút xíu."

"Haha." Sau tiếng này Từ Hiến không nói lời nào nữa, thích người ta một chút xíu đã như vậy, nếu nhiều thích một chút thì không phải trái đất sẽ bị diệt luôn à.

Vân Diệu Trạch mặc kệ hắn haha cái gì, lấy điện thoại di động ra vuốt ve một lát, hắn muốn gửi tin nhắn cho Lâm Sóc, đáng tiếc Lâm Sóc không dùng điện thoại hắn tặng.

***

Quầy đồ nướng.

"Cạn ly!"

Bốn người cùng nhau nâng ly, ngoài Lâm Sóc và Giang Thần Phong, còn có Lâm Dao và Khương Nghị.

Khương Nghị đặc biệt leo rào ra khỏi trường để đến đây, cậu ta và Lâm Dao đã có mặt trước khi Lâm Sóc đến, cho nên Vân Diệu Trạch nhìn thấy là hình ảnh bốn người ngồi với nhau, nhưng hắn chỉ tập trung vào Lâm Sóc ở một chỗ với Giang Thần Phong, hai người còn lại bị cưỡng ép xem nhẹ.

Lâm Sóc vui vẻ, ngửa đầu một hơi uống cạn ly bia.

"Anh, anh uống ít một chút, lỡ đâu uống say trở về anh sẽ bị mẹ đánh chết." Lâm Dao cầm ly nước trái cây nhắc nhở.

"Sẽ không, lúc này mẹ đã đi ngủ sớm, hơn nữa còn có Phong Tử ở đây, mẹ sẽ yên tâm."

Giang Thần Phong cầm ly của cậu dời ra xa, "Thật sự là nhiều lắm rồi, uống ít thôi, miễn cho tôi phải cõng cậu về."

Lâm Sóc đấm bả vai anh một cái rồi lại ghìm chặt cổ hai anh em tốt, "Cậu sẽ không chê tôi bây giờ nặng đấy chứ, hồi cấp hai trước kia hai chúng ta đánh lộn, đi tiệm net suốt đêm, tôi bị thương chút da thịt hoặc là mệt mỏi, cậu đều lì lợm la liếm muốn cõng tôi, cậu không nhớ sao?"

"Nhớ rõ."Giang Thần Phong cười cười, "Mỗi lần nằm trên lưng tôi, cậu đều như con mèo dính người, không cưng chiều cậu thì làm sao được."

"Ôi vãi, quan hệ hai người tốt đến mức nào vậy." Khương Nghị cảm khái.

"Là song sinh dính liền." Lâm Dao than thở, "Anh của em rụng tóc đều là đau trên người anh Thần Phong, phải không?"

"Phải." Giang Thần Phong nâng ly cụng ly nước trái cây của Lâm Dao một cái.

Khương Nghị: "Woa~ không chịu được, luôn cảm thấy nổi da gà."

Lâm Sóc lấy xiên qua còn sót đụng nhẹ vào Khương Nghị, vừa cười vừa nháo, "Ông đây để cậu nổi da gà, nổi da gà này, cậu nổi cái quỷ! "

Khương Nghị: "Mẹ kiếp! Hơn nửa đêm cậu đừng nói cái chữ kia, cậu biết tôi sợ nhất cái gì mà, lát nữa tôi còn phải tự mình về trường đấy!"

"Được, tôi đổi cách nói."

Lâm Sóc đứng lên, lui lại mấy bước, vươn hai tay về phía trước, mắt trợn ngược nhìn về phía Khương Nghị, lần này Khương Nghị thật sự nổi da gà, suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế, Lâm Dao đỡ cậu ta, vui vẻ cười khúc khích.

Khương Nghị mắng to tên Lâm Sóc súc sinh này, "Cảm phiền cậu trở lại, làm anh em nửa đường đã từ bỏ, mẹ kiếp."

Đập bàn một cái, cậu ta cũng bật dậy giả làm thây ma, ông chủ rất thích thú với những học sinh này.

Chờ bọn họ làm loạn không sai biệt lắm, Giang Thần Phong kéo Lâm Sóc lại, Lâm Sóc ngã vào lòng anh, vai còn run lên vì cười, ngẩng đầu lên hỏi: "Sao vậy?"

"Lại đánh mông cậu giờ, tin không?"

"Lêu lêu lêu..." Lâm Sóc tặng anh một biểu tình quỷ quái.

Giang Thần Phong cười đến không thể làm gì được, vỗ đầu cậu một cái, "Đứng đắn một chút, tôi có đồ tặng cậu. "

"Là cái gì?" Lâm Sóc ngồi về chỗ của mình.

Lần này chuyển trường tới đây, Giang Thần Phong không đi tay không, quà của dì và chú anh đều chuẩn bị, quà tặng Dao Dao là một bộ váy và chiếc vòng tay sáng lấp lánh mà con gái thích, mà thứ Lâm Sóc thiếu nhất lúc này đương nhiên là điện thoại di động.

"Cùng kiểu với điện thoại của tôi, nếu không hiểu chức năng nào thì có thể trực tiếp hỏi tôi." Giang Thần Phong lấy hộp điện thoại ra khỏi túi hàng.

"Không hổ là anh em, quả thực đưa đến trong lòng tôi!" Lâm Sóc cười đến mức mắt cong thành trăng lưỡi liềm, nhanh chóng mở ra, "Tôi vốn còn muốn mua sau khi làm thêm xong, tiền tích góp đến lúc đó không dùng được rồi."

Giang Thần Phong: "Có thể dùng, mời tôi ăn cơm."

Khương Nghị: "Hai người các cậu đúng là không ai khách sáo cả."

Lâm Sóc sờ điện thoại, yêu thích không buông tay, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Đương nhiên, tôi và Phong Tử cần gì so đo chứ, của cậu ta chính là của tôi, của tôi chính là của cậu ta."

- ------

Bây giờ là 0:15, đăng chương chậm 15 phút ಠ⁠‿⁠ಠ

Tối rồi nên tui chưa soát lại lỗi, sáng mai sẽ soát lại sau UwU

Chúc mọi người ngủ ngon (⁠ ⁠˘⁠ ⁠³⁠˘⁠)⁠♥
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!