Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Giao Dịch Hôn Ước Với Tổng Tài Bá Đạo

“Cút!” Biểu tình trên mặt Phương Trì Hạ vặn vẹo một chút, quay về phía anh lại là một tiếng quát nữa.

Một tiếng quát này còn rất có tinh thần, nhưng mà, sau khi quát xong gương mặt lập tức xám xịt, co người thoát khỏi vòng ôm của anh đi về phía phòng bếp.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Hiện tại quả thật cô không có đủ lực trả cho anh!

Sau khi Lạc Dịch Bắc và Phương Trì Hạ kết hôn, đã mấy ngày liền chưa về nhà.

Sinh nhật Chu lão gia lần này, mấy ngày hôm trước Sa Chức Tinh đã gọi điện thoại tới nhắc nhở, trường hợp này, anh nhất định phải trở về.

Ăn xong bữa sáng, lên lầu thay quần áo, lúc đi xuống, Phương Trì Hạ vẫn còn đang sửa sang lại một đống hỗn độn trong phòng khách mà lúc trước cô bày ra.

“Lát nữa tôi sẽ ra ngoài.” Lạc Dịch Bắc bước vài bước đi xuống cầu thang, một bên sửa sang lại cổ tay áo của mình, một bên nói chuyện với cô.

“Ừ.” Phương Trì Hạ đưa lưng về phía anh, đang mải thu thập đồ sơn vẽ, chỉ khẽ đáp lời anh một tiếng, đầu cũng không hề ngoái lại một chút.

Cô như vậy, khiến cho Lạc Dịch Bắc không nhịn được nhăn mày lại.

Anh bỗng nhiên cảm thấy, hai người ở bên nhau, so với việc anh coi thường cô, dường như cô càng ngó lơ anh hơn!

“Đêm nay sẽ không về!” Nhìn chằm chằm cô một lát, Lạc Dịch Bắc lại nói.

“Được.” Vẫn là giọng nói nhàn nhạt ấy, Phương Trì Hạ chăm chú sửa sang lại đồ vật, vẫn không quay đầu.

Toàn bộ quá trình làm lơ, khiến cho ngực Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên có chút khó chịu.

Anh tiến thêm vài bước, bàn tay to của anh nắm lấy cổ tay cô, dùng một tay kéo cô lên.

“Sao vậy?” Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu.

“Giúp tôi sửa sang lại quần áo!” Lạc Dịch Bắc ưỡn lưng, nghiên thân thể của mình về phía cô.

“Đã sửa sang rất tốt rồi mà!” Ánh mắt Phương Trì Hạ lướt qua người anh, ánh mắt nhìn anh càng kỳ quái.“Bảo cô sửa sang lại thì cứ sửa lại đi!” Lạc Dịch Bắc nhẹ chớp chớp mắt, giọng nói đã có phần không kiên nhẫn.

Phương Trì Hạ ngẩn người, nhìn chằm chằm anh một lát, bỗng nhiên phản ứng lại đây ý đồ của anh.

Anh đây là không có việc gì làm nên nghĩ thầm muốn giày vò cô đi?

Phương Trì Hạ đã hiểu, nhưng mà, lại không cùng anh tranh đấu.

Anh cũng phải đi rồi, cả ngày hôm nay ngôi nhà này đều sẽ thuộc về cô, hiện tại cô chỉ nghĩ chạy chóng tiễn anh đi mà thôi.

Một lần nữa cởi bỏ quần áo anh đã mặc chỉnh tề, Phương Trì Hạ lại giúp anh cài lại từng cái từng cái cúc áo.

Cô cảm thấy hành vi hiện tại của mình ngốc đến không dám nhìn thẳng nữa, cài được một nửa thì có chút cảm giác không làm nổi nữa, nào biết vị kia chẳng những không ngăn cản, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo phía trước dường như còn mềm mại đi một chút.

Khóe mắt Phương Trì Hạ yên lặng giật một cái, cúi đầu tiếp tục cài.

“Được rồi!” Thật vất vả, rốt cuộc cài xong cúc áo cuối cùng, vẻ mặt cô trở nên sung sướng vì đại công cáo thành.

Lạc Dịch Bắc liếc mắt nhìn cô một cái, xoay người rời đi.

Bây giờ hãy còn sớm, tiệc sinh nhật của ông đến buổi tối mới cử hành, anh không vội, nên lái xe đến tương đối chậm.

Suốt đường lái xe này, gương mặt của Phương Trì Hạ vẫn luôn không ngừng hiện lên ở trong đầu anh.

Anh đi rồi, một mình cô ở lại trong biệt thự trống trải lạnh lẽo không biết sẽ làm cái gì?

Lạc Dịch Bắc cũng không biết hôm nay mình có chỗ nào không đúng, khi xe chạy được một nửa đường, bỗng nhiên quay đầu, lái xe trở về.

Khi bước vào nhà, dưới lầu không có bóng dáng của Phương Trì Hạ.

Ánh mắt đảo qua phía trên lầu, Lạc Dịch Bắc lại đi về phía lầu hai.

Lúc bước vào phòng ngủ, Phương Trì Hạ đang ngồi ở ghế treo trên ban công ngủ bù.

Thân mình nhỏ bé cuộn tròn thành một khối ở trong ghế treo hình bán nguyệt, đầu nhẹ gối lên sườn ghế, khuôn mặt nhỏ trắng nõn được tia nắng ban mai nhàn nhạt chiều lên, khiến cho cả người cô dường như được phủ kín bằng một vầng sáng

 

Lạc Dịch Bắc không biết sáng nay cô dậy từ mấy giờ, nhưng mà, chỉnh đốn và sửa sang lại phòng khách lớn như vậy, lúc anh thức dậy, hẳn là cô đã dậy được vài tiếng đồng hồ rồi.

Đi đến bên người cô, lẳng lặng nhìn bộ dạng này của cô, anh sáp mặt lại gần cô một chút.

Bộ dạng khi ngủ của cô thực điềm tĩnh, lên lông mi nhẹ nhàng rũ, tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Tuy rằng thời điểm người phụ nữ này tỉnh thì có rất nhiều hành vi khiến cho anh không vui vẻ gì, nhưng, lúc này, nhìn cô vẫn rất thuận mắt.

Lúc này, Phương Trì Hạ tựa như một đứa trẻ mệt muốn chết rồi, an tĩnh lại điềm đạm, trong lòng ngực còn ôm một cái gối to hình phim hoạt hoạ.

Ngũ quan của cô thật sự rất tinh xảo đẹp đẽ, gương mặt thậm chí còn không lớn hơn một bàn tay của anh, da thịt mềm mại đến độ như là cánh hoa được sữa bò cọ rửa, môi hồng hơi cong lên, phảng phất như mang theo ma lực, mê hoặc Lạc Dịch Bắc, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa môi mình lại gần môi cô.

Nhưng mà, còn chưa có hôn đến, người đang ngủ đột nhiên mở to hai tròng mắt ra.

“Đừng, đừng lại đây!” Lập tức cũng không thèm nhìn anh, cô như là trông thấy điều đáng sợ nào đó, kinh hoảng thất thố “bịch” một cái, lăn từ trên ghế treo xuống, thân thể co rúm lại lui về phía góc tường, hoảng loạn vươn tay bắt được một cái bình hoa bên cạnh, đập về phía đầu anh.

Một loạt động tác của cô vô cùng nhanh, Lạc Dịch Bắc đột nhiên không kịp đề phòng, càng không nghĩ tới người mỗi đêm phối hợp với anh, sẽ đột nhiên làm ra mấy động tác quá khích như vậy, nhất thời lui chậm một bước, bình hoa đập trúng vào giữa trán anh.

Rõ ràng tiếng hút không khí vang lên ở giữa hai người, ánh mắt sắc bén đảo qua mặt cô, mặt Lạc Dịch Bắc đen thui, “Phương Trì Hạ!”

Phương Trì Hạ bị anh quát như vậy, đầu óc thanh tỉnh một chút.

Ngơ ngẩn nhìn chằm chằm khuôn mặt kia của anh, lại nhìn nhìn hung khí trên tay mình, hoảng loạn ném bình hoa ra phía sau.

“Làm sao lại là anh?” Sắc mặt cô có chút xấu hổ, muốn tiến lên xem xét tình huống của anh, nhưng sợ bị anh ném văng ra, lại không dám tiến lên.

“Nếu không em còn cho là ai vào đây nữa?” Ngày tân hôn thứ ba liền tiến hành “Gia bạo”, mặt Lạc Dịch Bắc phủ lên mây đen dày đặc.

Phương Trì Hạ bất động thanh sắc nhìn anh, vẻ mặt xấu hổ.

“Không phải nên giải thích một chút sao?” Ánh mắt Lạc Dịch Bắc đảo qua trên mặt cô, hàn khí trong mắt bắn ra bốn phía.

“Tôi ngủ đến hồ đồ rồi, nhất thời đã quên mất mình đang ở đâu…… A…… Ha ha……” Phương Trì Hạ trưng ra khuôn mặt tươi cười hối lỗi, chỉ là, lúc này tươi cười, nhìn thế nào cũng thấy có điểm cứng đờ.

Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc à nhìn chằm chằm cô đang nhìn mình, nghĩ đến tình hình khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, đại khái đoán được vài phần.

Em ở Phương gia mấy năm nay, mỗi ngày chính là kinh sợ vượt qua như vậy?

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!