Phương Trì Hạ lĩnh hội, vòng qua đầu xe, mở cửa xe ngồi vào.
Con đường Lạc Dịch Bắc đi, kỳ thật cũng không như ý cô, thế nhưng anh không nói, cô cũng không biết cái gì cả.
Xe chạy nhanh ra khỏi biệt thự, chậm rãi rời khỏi bờ biển.
Dọc đường một khu quảng trường, trên màn hình TV siêu lớn ngay phía trên quảng trường đang chiếu quảng cáo châu báu đầu tiên của quý mới của Dung Hi.
Quảng cáo về một cái vòng cổ mới thiết kế, kiểu dáng vô cùng xinh đẹp, hình dạng sợi dây chuyền ngôi sao, có hiệu quả giống như vòng cổ “Asteria” đã từng kinh diễm thế giới hơn hai mươi năm trước.
Bối cảnh vô cùng duy mỹ, thế giới một mảnh thuần trắng, từng mảnh lông vũ rơi xuống trên một sợi dây chuyền bạc đặt ở trên giường đơn, hình ảnh vô cùng có cảm giác thưởng thức thị giác.
Tên designer —— Sa Chức Tinh!
Vương bài designer quốc tế Dung Hi, giới thiết kế châu báu ICON, vợ Lạc Hi Thần tổng giám đốc cấp cao nhất của Lạc gia tiền nhiệm, đệ nhất phu nhân Dung Hi.
Lúc bình thường Phương Trì Hạ không có việc gì liền thích xem một ít sách về thiết kế, cũng rõ ràng một ít phương diện đồ vật như châu báu, lúc nhìn tên Sa Chức Tinh, đáy mắt thưởng thức, không chút nào che dấu.
Nhìn chằm chằm quảng cáo kia một hồi lâu, thậm chí kéo kéo tay Lạc Dịch Bắc, để cho anh nhìn: “Thiết kế này rất đẹp đúng không?”.
Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng chăm chú lái xe, không chú ý tới cô.
“Nghe nói Sa tiểu thư là đệ nhất phu nhân quốc tế Dung Hi, nghiệp vụ nhà chồng vừa vặn là phương diện này, chức nghiệp hai vợ chồng cũng phù hợp như vậy, không có đạo lý Dung Hi không thành đế quốc thương nghiệp như hiện tại, đúng không?”.
“Anh nói gia đình như vậy khi sinh con, được bao nhiêu giám định và thiên phú thưởng thức châu báu? Khi còn bé người khác vẫn còn chơi đất nặn, con của Lạc gia hẳn là đã cầm châu báu làm đồ chơi đùa nghịch?”.
“Còn nghe nói tiên sinh Lạc Hi Thần và tiểu thư Sa Chức Tinh là thanh mai trúc mã, bình thường Lạc Nhị thiếu gia rất lãnh khốc, anh nói thanh mai trúc mã như vậy, có yêu như vậy, ấm áp như vậy, mà anh ta cả ngày dùng một bộ mặt lạnh tanh không hài hòa biết bao nhiêu”.
“Còn nghe nói hai người có 2 đứa con, người lãnh khốc như vậy, sinh con trai, chẳng phải là mặt than? Bọn họ sinh ra hai cái mặt than, bình thường lúc gia đình tụ hội, chẳng phải trong nhà giống như ở Băng Thiên Tuyết Địa?”.
Cô nói rất nhiều, rõ ràng vô lý nhiều người, sau khi nhìn thấy quảng cáo châu báu của Dung Hi chính là nhịn không được độc miệng nói một đống lớn, nghị luận giống như càng ngày càng tăng vọt.
Thậm chí ngay cả Lạc Nhị thiếu gia, Sa Chức Tinh vô tội cũng trúng đạn.
Gân xanh trên trán Lạc Dịch Bắc mơ hồ nổi lên hai cái.
Nghiêng đầu, mặt không biểu tình nhìn về phía cô: “Nói đủ chưa?”.
Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn vẻ mặt âm trầm của anh, lè lưỡi, điềm nhiên như không có việc gì nghiêng đầu tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài.
Không có nghị luận anh, bày ra mặt than cho ai nhìn chứ?
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn bên mặt của cô, ánh mắt chìm rất sâu.
Diễn thật tốt, nếu như không phải là ngày hôm qua cô xuất hiện ở cao ốc Dung Hi, anhsẽ tin tưởng cô hoàn toàn không biết gì về bối cảnh của anh!
Trong xe vì một câu của anh mà an tĩnh lại.
Sau khi xe dừng lại ở cửa C Đại, Phương Trì Hạ trực tiếp xuống ngay.
Cơm trưa cô cùng dùng với An An ở một nhà hàng ngoài trường học, hai người ăn cơm, nhà hàng lớn như vậy màn hình TV bỗng nhiên đổi thành phỏng vấn một nhân vật.
Phương Trì Hạ bắt đầu không có để ý, luôn cúi thấp đầu ăn của mình, cho đến khi một tiếng thét kinh hãi của An An vang lên: “Bắc thiếu gia Dung Hi quốc tế!”.
An An nói rất hưng phấn, còn bộ dáng vẻ mặt say mê bộ dáng, đê-xi-ben kia cũng tăng gấp bội.
“Không nghĩ tới thái tử gia Dung Hi lại còn trẻ như vậy, anh tuấn tiền nhiều lại đẹp trai, cậu nói xem loại đàn ông này được mê đảo bao nhiêu cô gái ở thành phố C?”.
Lúc này Phương Trì Hạ đang đói bụng, cúi thấp đầu đang chăm chú lay rau trong mâm đồ ăn của mình.
Âm thanh om sòm bất đắc dĩ bên cạnh cũng không đình chỉ, móng vuốt còn luôn lôi kéo tay cô, trong miệng không ngừng la hét, “Cậu xem!” “Cậu xem!” “Cậu mau nhìn nha!”.
“An An cậu đừng nhao nhao!”. Phương Trì Hạ bị cô ấy làm cho uống nước cũng tiêu hóa không được, chỉ cảm thấy trong lỗ tai ù ù sắp nổ tung.
“Cơm thật ngon, bằng không thì đợi tí nữa sẽ không có phần cậu”. Lý Đô không để ý đến, cầm lấy một miếng gà, đang chuẩn bị đưa vào trong miệng, trong TV, một âm thanh từ tính dị thường bỗng nhiên vang lên, “Dung Hi lần này mới tung ra toàn bộ châu báu từ tay designer đỉnh cấp quốc tế, chủ đề mệnh danh là “1573”, lấy cái tên này có nhiều ý nghĩa quan trọng, một là chỉ mối tình thắm thiết nhiều năm của Dung Hi với thiết kế, hai là…”
Tiếng nói rất trầm thấp, mang theo sự đông lạnh, hoa lệ giống như giai điệu, nhịp điệu khàn khàn của đàn vi-ô-lông, dù cho chỉ là một âm thanh, cũng mang một loại cảm giác cao quý nói không nên lời.
Âm thanh như vậy, Phương Trì Hạ chỉ từng nghe qua người kia.
Phương Trì Hạ như là bị một tia chớp bổ trúng, tầm mắt cứng ngắc nghiêng qua, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú trên TV, cả người hoàn toàn ngu ngốc.
Trên màn hình tinh thể rộng lớn, âm thanh người đàn ông vẫn còn tiếp tục, chính giữa còn nói vài câu, nhưng mà, Phương Trì Hạ đắm chìm trong rung động một chữ cũng không có nghe lọt.
Đoạn thăm hỏi này là về một kỳ châu báu mới của Dung Hi, chiếu trước tiên là một đoạn về Lạc Dịch Bắc vô cùng ngắn gọn, về sau lại chiếu một đoạn quảng cáo về kỳ châu báu này.
Bối cảnh quảng cáo là một căn phòng tuyết trắng, trong phòng lông vũ bốn phía nhẹ rơi.
Trong không khí yên tĩnh, một sợi dây chuyền như là bông tuyết phiêu xoáy giống như từ trên không từ từ rơi xuống, nơi đi qua, không biết dùng cái đặc hiệu gì, xung quanh lông vũ ngàn vạn biến hóa, tự động ngưng tụ thành hình, rơi xuống chỗ vòng cổ, tự động cấu thành mấy con số “1573”.
Sáng ý quảng cáo vô cùng duy mỹ, thiết kế vòng cổ cũng rất đẹp, ngắn gọn, lịch sự tao nhã, cuối cùng còn xứng một câu làm cho người ta ý vị sâu xa từ quảng cáo: 1573, em còn nhớ rõ sao?Phương Trì Hạ kinh ngạc địa nhìn nhìn đoạn kia trong TV, trong tay cầm miếng gà, mất trên mặt đất.
1573, 1573…
“An An, anh ấy nói cái gì?”. Tay kéo cô gái bênh cạnh xuống, Phương Trì Hạ chỉ cảm thấy âm thanh của mình, sâu thẳm giống như là từ ngoài không gian bay tới.
“Làm gì vậy? Bị mê đến hồn cũng ném đi mất? Có thể có chút tiền đồ được không?”. An An nhịn không được quở trách cô một câu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!