Ánh trăng thanh lạnh chiếu vào gương mặt Thượng Quan Tuyền, vẻ mặt cô không còn sự sốt ruột như ban nãy nữa mà chỉ còn lại sự bình tĩnh. Cô mặc bộ trang phục của một đặc công, mái tóc dài được búi gọn lên. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cô đến mật thất mà Phong đã chỉ định.
Hành lang dài không hề có bóng người, cô không dám khinh địch, nhẹ nhàng vặn chiếc đồng hồ trên cổ tay... Đây là thứ vũ khí trước khi chết Yaelle đưa cho cô, vừa hay phát huy công dụng đúng lúc này.
Sau khi xoay một vòng, một luồng ánh sáng màu lam nhẹ nhàng lóe lên, đảo một lượt khắp nơi, từng tia sáng màu đỏ được bố trí dần hiện lên – là tia hồng ngoại. Chỉ cần động vào một chút thôi là sẽ phát ra tiếng cảnh báo!
Thượng Quan Tuyền không biết mình có bị Phong theo dõi hay không. Cô nhanh chóng xoay người, tránh khỏi tia hồng ngoại rồi đi tới cửa mật thất.
Đúng lúc này, cánh cửa từ từ được mở ra...
Điều khiến Thượng Quan Tuyền kinh ngạc là cả căn mật thất rộng lớn như vậy thì chỉ có ba người, Lãnh Thiên Dục, Niếp Ngân và Phong!
Chẳng phải nơi này phải được canh gác cẩn mật lắm sao?
- Tuyền!
Lãnh Thiên Dục thấy Thượng Quan Tuyền chậm rãi bước vào mật thất, khuôn mặt anh tuấn hờ hững thoáng giật mình. Còn Niếp Ngân cũng nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn thẳng vào Phong rồi lên tiếng:
- Phong, đồ đê tiện!
Thì ra bọn họ bị trúng bẫy của Phong!
Phong cười haha rồi nói: “Thế này không phải tốt sao, cả ba người đều có mặt đông đủ cả rồi!”. Ánh mắt hắn lại khôi phục lại trạng thái điên cuồng và mất lý trí mà Thượng Quan Tuyền từng thấy.
- Sao? Ba người có thích chỗ tôi chuẩn bị để làm mồ chôn cho mấy người không? Vì ngày hôm nay mà tôi phải nhọc lòng lắm đấy!
Thượng Quan Tuyền thấy Phong như vậy, thở dài lên tiếng: “Phong, anh dừng tay lại đi. Khi tôi tới đây cũng là lúc toàn bộ tổ chức Mafia phát lệnh truy sát anh, còn những người anh khống chế được trong tổ chức BABY-M cũng dần dần bỏ anh rồi. Anh muốn đơn độc đấu với chúng tôi sao? Anh nhìn xung quanh anh xem, anh còn có thứ gì nữa?
- Câm miệng! – Phong lạnh lùng quát – Tôi còn có quyền lợi, còn có người muốn bán mạng cho tôi!
- Những người đó đã bị tôi giải quyết hết rồi! – Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng nói một câu, đánh vỡ mộng tưởng của hắn.
- Cái gì? Không thể có chuyện đó! – Sắc mặt Phong cực kì kinh hãi.
Làm sao có thể?
Tuy rằng hắn không thể điều động toàn bộ thế lực của tổ chức nhưng tuyệt đối mấy người theo phe hắn không phải người đơn giản.
Thượng Quan Tuyền lạnh lùng cười nói: “Phong Nhẫn, anh quên rồi à, tôi cũng giống anh, có hình xăm của chủ thượng. Nhưng anh âm mưu phản bội tổ chức, sát thủ chủ thượng đương nhiệm, anh cho rằng còn có người đứng về phía anh sao?”
Phong sững sờ một lúc, mãi sau mới có phản ứng lại. Hắn điên cuồng cười to, sau đó nghiêm giọng nói: “Được, tốt lắm, tôi sẽ xem xem các người định rút lui như thế nào!”
Nói xong, hắn giơ khẩu súng lên...
- Tuyền, cẩn thận...
Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếng súng vang lên, Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân động đậy người. Còn Thượng Quan Tuyền nhanh chóng vọt người đập vào chiếc thùng sắt trong mật thất. Viên đạn gặp chướng ngại vật, xuyên thủng chiếc thùng.
Thượng Quan Tuyền lại nghiêng người né tránh viên đạn tiếp theo. Cô nhanh chóng giơ vũ khí trong tay ra, một sợi dây mảnh xuyên qua không khí vọt ra, đâm thẳng về phía xà gỗ bên trên. Sau đó, cô bật người nhảy lên sợi dây, cả người lao đi trong không trung...
Phong thấy vậy liền giơ súng lên. Thượng Quan Tuyền cũng phát hiện ra, cô lấy Cỏ bốn lá trên cổ ra, phóng thẳng về phía họng súng của Phong...
Vút!
Bịch!
Hai âm thanh đồng thời vang lên, khẩu súng bị rơi xuống, Cỏ bốn lá đâm thủng khẩu súng khiến nó trở thành phế thải trong nháy mắt.
Phong cực kì tức giận, lại giơ tay ra, trong ống tay áo xuất hiện một thanh đao nhỏ. Hắn phóng vụt thanh đao về phía Thượng Quan Tuyền.
Rốt cuộc Thượng Quan Tuyền cũng biết vì sao Mạt Đức lại thành thạo thủ pháp phi đao như vậy. Thì ra không phải học Niếp Ngân mà là học Phong!
Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân căng thẳng nhưng trên người lại xích sắt trói chặt, không thể hỗ trợ cô.
- Tuyền, mau đi đi, đừng lo cho bọn anh! – Lãnh Thiên Dục thấy vẻ mặt của Thượng Quan Tuyền tái nhợt, trái tim nhói lên.
- Lãnh Thiên Dục, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp. Nếu còn đánh nhau tiếp như vậy thì Tuyền chắc chắn không phải là đối thủ của Phong! Thân thủ của Phong vốn khá hơn cô ấy, hiện giờ cô ấy lại đang mang thai, tôi sợ cô ấy không chịu được lâu nữa đâu! – Niếp Ngân cố gắng để bản thân lý trí hơn.
Thanh đao vụt quá, dường như muốn đâm thủng cả bức tường...
Thượng Quan Tuyền bật lên tránh thanh đao. Nhưng lúc cô dẫm lên sợi dây mảnh thì sợi dây lại bị đứt, cô cảm thấy cả người đang bị rơi xuống. Cô lập tức giơ tay nắm chặt lấy chiếc xà gỗ bên trên rồi đu người xuống để tránh bản thân bị thương!
Cô đứng dậy, bước nhanh về phía trước để thu lại Cỏ bốn lá. Còn Phong cũng nhanh tay không kém, mạnh mẽ chụp lấy đầu vai Thượng Quan Tuyền, tay kia đánh xuống người cô.
Thượng Quan Tuyền lộn một vòng, Cỏ bốn lá đột nhiên phi về phía Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân...
Cô lại đứng thẳng người lên, bật người tránh đòn tấn công của phong, sau đó tay phải nhanh chóng vung xuống phản kích lại. Phong dùng một tay kìm trụ cô lại, sau đó đột nhiên kéo về phía trước...
Cả người Thượng Quan Tuyền bay ra ngoài...
- A... – Cô bị đập vào mấy thùng sắt, mồ hôi ướt đẫm trán...
Thật ra sau khi đánh nhau cùng Mạt Đức, thể lực của cô đã bị tiêu hao không ít, còn chưa được nghỉ ngơi đã lại đến đây. Hơn nữa cô còn đang mang thai, không thể dùng hết khả năng của mình được!
Dù sao Phong cũng cùng trình độ với Niếp Ngan, dù là thân thủ hay tinh lực đều vượt xa Thượng Quan Tuyền.
Phong dồn Thượng Quan Tuyền vào góc chết, vẻ mặt đầy hèn mọn, sau đó hắn rút ra một thanh đao trong tay...
- Thượng Quan Tuyền, chỉ bằng thân thủ của cô mà muốn cứu hai người họ ra ngoài à, đúng là vọng tưởng! Tốt nhất là lo cho tính mạng của mình trước đi!