Giọng nói sắc bén và lạnh lùng vang lên như một mũi tên xuyên thủng vào bầu không khí đang đè nén…
- Mọi người cứ yên tâm, đừng nóng vội, cả chín giáo phụ đều đã đến rồi đây! Tôi hoàn toàn có thể chứng thực những lời của cô Phỉ Tô đều là sự thật!
Sau khi giọng nói này vang lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng loạt quay đầu về phía cửa…
Tất cả các giáo phụ đều trợn tròn mắt!
Phỉ Tô cũng sững sờ!
Hai vị chấp pháp là Vân và Vũ cũng đưa mắt nhìn người vừa đến rồi lại quay sang nhìn nhau, không biết nên làm sao!
Lôi cũng quay ra nhìn, khuôn mặt trầm xuống, hai tay siết chặt lại!
Lãnh Thiên Dục chỉ khẽ nheo mắt lại, khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc trông rất hờ hững, toàn thân hắn toát ra sự lạnh lẽo và uy quyền đầy khí phách.
Người vừa đến chính là Phong!
Theo sau hắn ta chính là chín vị giáo phụ !
- Chuyện này... chuyện này... đã có chuyện gì xảy ra ?
Đám giáo phụ trong hội trường không hiểu gì cả!
Không phải Phong là người luôn ở bên cạnh Lãnh Thiên Dục, là một trong tứ đại chấp pháp hay sao? Trong ấn tượng của bọn họ, ngoài Lãnh Thiên Dục ra thì Phong chính là người có vị thế cao thứ hai, nhưng tại sao giờ hắn lại xuất hiện ở đây...
Chỉ điểm Lãnh Thiên Dục giết người? Tại sao cả chín giáo phụ đều theo sau hắn ta?
Toàn bộ hội trường lâm vào cục diện bế tắc!
- Phong, đồ phản bội, mọi chuyện hôm nay đều do anh lên kế hoạch! – Lôi bước lên một bước, lạnh giọng quát.
Nhóm giáo phụ lại càng chấn động!
Nghe vậy, Phong chỉ lạnh lùng cười rồi nói: “Lôi, sau khi biết những tội ác Lãnh Thiên Dục đã gây ra, tôi đã không ngừng khuyên bảo anh rời khỏi hắn ta, không ngờ anh lại vẽ đường cho hươu chạy, người bán đứng Mafia không phải là tôi mà chính là Lãnh Thiên Dục”.
Sau khi nói xong câu đó, hắn rảo bước về phía đám giáo phụ, từng bước lại gần Phỉ Tô...
- Phỉ Tô, tôi biết những gì cô nói đều là sự thật, hãy để tôi và các vị giáo phụ cùng giúp cô!
Phỉ Tô bật khóc, giờ phút này, Phong chính là sứ giả chính nghĩa của cô ta. Cô ta lập tức lùi về phía sau.
Phong cầm micro, nhìn Lãnh Thiên Dục rồi lại đưa mắt nhìn mọi người.
- Các vị, những gì cô Phỉ Tô nói đều là sự thật. Thật ra cho tới nay, Lãnh Thiên Dục chính là người hưởng nhiều lợi nhất từ tổ chức Mafia, vì lợi ích của thân mà anh ta đã cấu kết với chủ thượng Niếp Ngân của BABY-M, đem thông tin mật của tổ chức Mafia tiết lộ ra bên ngoài. Tôi đã đi theo anh ta nhiều năm, tuy nhìn rõ sự việc nhưng không thể làm gì khác. Tôi bèn trao đổi thông tin với giáo phụ William, ông ấy không kìm chế được đã tập hợp với chín vị giáo phụ khác để đi tìm Lãnh Thiên Dục đối chất. Ai biết được Lãnh Thiên Dục lại đề phòng mọi chuyện, tàn nhẫn sát hại giáo phụ William. Sau khi tôi biết chuyện này, sợ rằng chín vị giáo phụ khác cũng gặp nguy hiểm nên đã đi tìm họ ngay lập tức, hơn nữa còn cùng họ đứng ra làm chứng.
Phong nói tới đây liền cố ý dừng lại một chút, hài lòng khi chứng kiến sự kinh hãi của đám giáo phụ bên dưới.
Quả nhiên...
- Lão đại, anh mau giải thích cho rõ ràng đi! Tại sao chấp pháp mà anh tín nhiệm nhất là định tội cho ngài thế này, anh bảo chúng tôi tin anh thế nào đây?
Một giáo phụ của một gia tộc Italy bực tức lên tiếng.
Lời của vị giáo phụ này vừa nói ra đã khiến các giáo phụ khác bất mãn và khiếp sợ, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Lãnh Thiên Dục nhằm tìm kiếm một lời giải thích hợp lý.
Phỉ Tô cũng cực kì oán hận nhìn Lãnh Thiên Dục, chỉ hận không thể băm hắn thành trăm mảnh.
- Đúng là nói bậy! Phong là kẻ phản bội, hắn đã phản bội ngài lão đại. Tôi là người rõ ràng nhất chuyện ngài lão đại có cấu kết cùng tổ chức khác hay không, Phong... hắn chính là gián điệp của tổ chức BABY-M! – Lôi phẫn nộ gào lên, ánh mắt sắc bén nhìn Phong.
Phong ra vẻ buồn cười, lắc đầu nói: “Lôi, anh cho rằng mọi người sẽ tin anh sao?” die✲nda»nleq»uydon
Hắn nhíu mày lại rồi tiếp tục lên tiếng: “Mọi người hãy nghĩ một chút xem, nếu tôi thật sự là gián điệp của tổ chức BABY-M phái đến thì tôi đâu cần bôi xấu bản thân và tổ chức như vậy? Rõ ràng là nếu như vậy thì khác nào tôi tự lấy đá đập vào chân mình?
Lời nói của Phong khiến cả đám giáo phụ gật đầu!
- Đúng, chấp pháp Lôi, những lời vừa rồi của anh chẳng có độ tin cậy gì cả! – Một giáo phụ bất mãn nói.
- Mọi người không nên tin lời Lãnh Thiên Dục nói, anh ta chính là kẻ ngụy công tử!
Một trong chín giáo phụ lên tiếng nói, ông ta kích động lên tiếng: “Hôm nay sau khi chúng tôi không cam lòng rời khỏi đại điện, tôi còn nhớ giáo phụ Willilam nói với tôi rằng nếu sau này ông ấy chết đi thì nhất định là do Lãnh Thiên Dục gây ra. Quả nhiên những lời này không sai chút nào”.
Phỉ Tô nghe vậy, hô hấp dần trở nên dồn dập, cô ta chỉ vào Lãnh Thiên Dục, cất giọng chất vấn đầy sắc bén: “Lãnh Thiên Dục, đến nước này rồi mà anh còn không nhận tội à?”
Mọi người đều tập trung ánh mắt vào Lãnh Thiên Dục đang lạnh lùng đứng yên một chỗ, nhưng lại kinh ngạc khi phát hiện ra rằng ánh mắt hắn không hề gợn chút sóng nào, thậm chí còn không có vẻ gì là căng thẳng, vẻ mặt còn lóe lên sự bỡn cợt!
Hắn cụp mắt xuống rồi lại ngạo mạn nhìn tình hình hỗn loạn xung quanh, dáng người cao lớn đứng yên không hề nhúc nhích!
Sự ồn ào bất an dần lắng xuống...
Lát sau, Lãnh Thiên Dục mở miệng, không hề giải thích gì mà chỉ hỏi Phỉ Tô một câu...
- Phỉ Tô, cô khẳng định người đêm đó là tôi?
Phỉ Tô nghe vậy liền sững người trong giây lát. Sau đó, vẻ mặt bi thương thoáng qua sự nhục nhã:
- Đúng, cả đời này tôi không thể quên kẻ đã giết cha tôi. Anh chỉ cười lạnh một cái rồi lập tức nổ súng mà không nói câu gì, đồ nham hiểm! – Cô ta nghiến răng nghiến lợi đáp.