Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Giáo Chủ Ma Giáo - Lâm Diệp (FULL)

Trong sự lo lắng chờ đợi của mọi người, thuyền lớn của Kình Thiên Hội đã sắp cập bến.

Lúc này một người trung niên dáng vẻ phúc hậu đi tới sau lưng Đàm Uyên đại sư, hạ giọng nói: “Đại sư, đã sắp tới rồi!"

Đàm Uyên đại sư quay đầu lại mỉm cười nói: “Long hội chủ, phiền ngài rồi.”

Người trung niên này nghe vậy vội vàng nói: “Đại sư, ngài đừng nói vậy. Ngày trước nếu không có đại sư trượng nghĩa ra tay, e là Kình Thiên Hội ta đã bị Đông Hải Tam Ác Đảo liên thủ chiếm đoạt. Những năm gần đây cũng nhờ có đại sư ngài che chở cho khu vực Đông Hải nên đất này mới bớt đi vài phần giết chóc.

Đáng tiếc người tốt sống chẳng lâu, hôm nay đại sư đi khỏi, e rằng đất Đông Hải không còn bao ngày thái bình.”

Nói đến đây người trung niên kia hai mắt đỏ bừng, dáng vẻ bi thương.

Người trung niên này chính là hội chủ của Kình Thiên Hội, Long Thiên Anh. Trên đất Đông Hải hắn cũng là người có tài. Có điều thương nhân dẫu sao cũng chỉ là thương nhân. Cho dù hắn có chút thực lực nhưng muốn phát triển Kình Thiên Hội tới mức này cũng rất gian nan.

May ngày trước có Đàm Uyên đại sư che chở, Kình Thiên Hội mới phát triển được tới quy mô như hiện tại. Cho nên lúc này Long Thiên Anh thật sự đau buồn vì Đàm Uyên đại sư sắp viên tịch quy khư.

Đàm Uyên đại sư cười cười nói: “Long hội chủ không cần như vậy, sống chết có số, đây là thiên đạo luân hồi, không thể thay đổi. Bất luận người tốt hay kẻ xấu đều không thể thoát khỏi chuyện này.


Có điều trật tự tại Đông Hải đã được thành lập sơ bộ, chỉ cần chư vị tuân thủ quy củ, không làm bậy, không lạm sát kẻ vô tội, như vậy Đông Hải vẫn là Đông Hải. Có lão tăng hay không thật ra cũng như nhau mà thôi.”

Long Thiên Anh gật nhẹ đầu, có điều hắn lại biết, Đông Hải không có vị cường giả đức cao vọng trọng như: Đàm Uyên đại sư giữ gìn trật tự, có lẽ những ngày tháng bình anh cũng chẳng còn sót lại bao lâu.

Lúc này thuyền lớn của Kình Thiên Hội đã sắp cập bến, Đàm Uyên đại sư trực tiếp bước ra một bước, chân giẫm hư không, lực lượng thiên địa nhu hòa nâng thân thể Đàm Uyên đại sư, khiến hắn nhẹ nhàng hạ xuống trên bờ.

Mọi người xung quanh thấy thế trực tiếp lao tới, lớn tiếng nói: “Cung nghênh Thánh Tăng trở về cố thổ Trung Nguyên!”

Giờ khắc này bất luận Tiêu Bạch Vũ và thái tử đại biểu cho triều đình hay hai vị tông sư võ đạo của Tu Bồ Đề Thiền Viện, Minh Vương - Tông Huyền, ai nấy đều cúi đầu.

Bất luận chân tình hay giả dối, Đàm Uyên đại sư hiện tại đáng để bọn họ cúi đầu.

Đàm Uyên đại sư khoát tay áo nói: “Chư vị đại sư không cần như vậy, Thánh Tăng với không Thánh Tăng gì chứ. Đều là phàm phu tục tử, ai có tư cách thành thần thành thánh? Tối thiểu lão hòa thượng ta không xứng.

Lần này lão tăng về Trung Nguyên chẳng qua chỉ muốn tìm một nơi an táng, coi như lá rụng về cội. Không ngờ còn khiến chư vị huy động nhân lực như vật Ì tội lỗi.”

Làm hòa thượng có thể làm tới mức như Đàm Uyên đại sư cũng coi như tới cực hạn.

Những võ giả chùa miếu nhỏ khác không có tư cách khiến người của Tu Bồ Đề Thiền Viện và Đại Quang Minh Tự cùng nhau hành lễ nghênh đón.

Lúc này một tông sư võ đạo của Tu Bồ Đề Thiền Viện đột nhiên đứng ra thi lễ nói: “Đàm Uyên sư huynh, trước khi đi phương trượng đã phân phó muốn mời Đàm Uyên đại sư tới Tu Bồ Đề Thiền Viện làm khách giảng đạo. Cho nên mong Đàm Uyên sư huynh di dá, Tu Bồ Đề Thiền Viện chúng ta chắc chắn sẽ dùng thịnh tình tiếp đón”

Bản thân hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện kia cũng không biết rốt cuộc giữa mình và Đàm Uyên ai có bối phận lớn hơn. Chẳng qua với địa vị hiện tại của Đàm Uyên đại sư, gọi hắn một tiếng sư huynh chắc chắn không sai.

Tông Huyền bên cạnh cũng nói: “Lúc tới phương trượng Hư Từ cũng đã căn dặn, nhất định phải mời Đàm Uyên đại sư ngài tới Đại Quang Minh Tự giảng đạo.”

Đàm Uyên đại sư cười khổ lắc đầu nói: “Đại Quang Minh Tự cùng Tu Bồ Đề Thiền Viện nhiệt tình như vậy, lão tăng xin khắc ghi trong lòng. Có điều xin miễn chuyện giảng đạo này vậy.


Thật ra lão tăng đâu biết giảng đạo gì? Tạo nghệ Phật pháp của ta chắc chắn không bằng chư vị cao tăng Đại Quang Minh Tự cùng Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Tại Đông Hải, cái gọi là truyền bá Phật pháp chẳng qua là giảng một số đạo lý thô thiển cho bọn họ, tùy tiện đọc chút kinh phật mà thôi. Lão tăng ngu dốt, không ngộ ra được nhiều đạo lý Phật tông.

Cho nên phần lớn thời gian cách hóa giải thù hận của ta không phải Phật pháp mà là vũ lực. Hai bên định đánh nhau thì ta đánh ngã cả hai, đánh tới khi không còn sức lực nữa; sau đó mới đọc kinh phật cho bọn họ. Đọc tới khi bọn họ thật sự không chịu nổi nữa, thù hận đôi bên cũng thành không còn.”

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức. trợn tròn hai mắt. Đặc biệt là những lão hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện, nghe vậy rồi bọn họ nói tiếp sao đây?

Mặc dù ở khu vực Đông Hải đó động thủ thật sự có †ác dụng hơn giảng đạo lý, nhưng Đàm Uyên đại sư nói thẳng ra như vậy khiến những võ giả Tu Bồ Đề Thiền Viện đều thấy mất giá. Chuyện này hoàn toàn khác với tưởng tượng của bọn họ.

Sở Hưu phía sau ngược lại cảm thấy vị Đàm Uyên đại sư này có cái nhìn rất thấu triệt.

Bất luận Phật hay Đạo, đầu tiên phải có người nghe đã rồi mới truyền bá được.

Một hòa thượng không có chút lực lượng nào muốn truyền bá Phật pháp, hóa giải thù hận? E rằng khả năng lớn nhất là bị người ta một đao chém chết.

Thật ra người của Đại Quang Minh Tự cùng Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng biết điểm này, bằng không họ đã chẳng bỏ nhiều công phu vào võ đạo như vậy. Có thời gian mọi người cùng nghiên cứu Phật pháp chẳng đỡ mệt hơn à?

Chỉ có điều mặc dù họ biết nhưng lại không muốn thừa nhận, bên ngoài vẫn phải nói mình là người xuất gia, lòng dạ từ bi, muốn lấy đức phục người. Vô dùng dối trái

Thấy biểu cảm của những hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện có vẻ không đúng, Đàm Uyên đại sư cười khổ lắc đầu nói: “Chư vị, không phải ta không nể mặt mà là lão tăng thật sự không đi nổi nữa.


Trước khi tới Trung Nguyên, tuổi thọ của ta đã gần cạn. E rằng chưa tới Đại Quang Minh Tự hay Tu Bồ Đề Thiền Viện đã trực tiếp quy khư.

Cho nên thời gian cuối cùng này ta sẽ không rời khỏi

Đông Tề, chỉ muốn lá rụng về cội trên đất Đông Tê!”

Đàm Uyên đại sư không nói chuyện mình muốn tìm đệ tử, bởi vì chuyện này một khi nói ra chắc chắn tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ sẽ chen chúc nhau tới đây. Đến lúc đó không chừng sẽ gây ra ảnh hưởng gì đó.

Dựa theo bói toán của Thiên Xu Đạo Nhân cho hắn, lần này về Trung Nguyên hắn chắc chắn sẽ gặp được đệ tử phù hợp, không cần cưỡng cầu.

Còn bên hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện thấy Đàm Uyên đại sư cự tuyệt cũng không nói thêm điều gì.

Đàm Uyên đại sư không muốn, bọn họ đương nhiên không cưỡng ép.

Còn Tông Huyền, với tính cách của hắn đương nhiên càng không nói thêm gì. Dù sao phương trượng bảo hắn nói gì thì hắn nói nấy. Giờ những lời phương trượng bàn giao Tông Huyền đều đã nói xong, cho nên hẳn chỉ đứng yên một bên như pho tượng, không nói một lời.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!