Nghĩ đến chuyện xảy ra chiều qua cùng sáng nay, sau khi tan học, làm xong bài tập, Liễu Nhất chọn một đường ngược lại với đường mọi khi để về nhà.
Sắc lam của bầu trời được nhuộm đỏ bởi nắng chiều, giống như một bức tranh trừu tượng thật đẹp, mặt trời sắp lặn đỏ rực như đang cháy.
Liễu Nhất đeo cặp sách cũ màu xám, ra khỏi trường liền bước về hướng nam, đi được khoảng 1000 mét thì rẽ về hướng tây, sau đó lại quẹo vào một hẻm nhỏ vắng vẻ để đi tiếp.
Cậu bước mau nhưng vẫn giữ được sự ổn định, vừa đi vừa lên kế hoạch đi chợ mua đồ, ba trăm tệ có thể mua rất nhiều đồ ăn.
Dựa vào kinh nghiệm trước đây, cha mẹ để lại 300 tệ tiền sinh hoạt chứng tỏ họ sẽ đi công tác khoảng một tuần.
Từ nhà đến chợ cũng không tính là gần nên Liễu Nhất tính toán có thể tranh thủ một lần mua hết những thứ cần dùng.
Gần đây giá cả coi như ổn định, Liễu Nhất nghĩ trước tiên tiêu khoảng 15 tệ mua cá trích nhỏ hầm canh, canh cá trích rất ngon, hơn nữa lại có dinh dưỡng, cậu muốn trước khi anh trai về nghỉ hè đem chính mình bồi dưỡng béo lên một chút.
Nghĩ vậy, Liễu Nhất không khỏi câu môi, đến lúc đó anh trai nhất định sẽ khen cậu.
Hầm canh còn cần phụ liệu, tủ lạnh trong nhà trống không, hành gừng tỏi cũng cần mua một ít, mua 10 tệ là có thể dùng thật lâu.
Gần đây giá thịt lợn có chút cao, thịt ba chỉ tăng tới 35 tệ một cân, có điều một mình Liễu Nhất ăn cũng không hết nhiều lắm nên cuối cùng cậu vẫn quyết định sẽ mua một cân thịt lợn, nhờ bà chủ cắt thành bảy phần nhỏ, mỗi ngày ăn một phần là đủ rồi.
Giá thịt gà tính ra vẫn khá rẻ, 20 tệ là có thể mua nửa con gà, canh gà còn có thể để đến sáng hôm sau nấu mì ăn.
Mùa này có rất nhiều loại rau để lựa, Liễu Nhất quyết định mua một chút rau dền, giá trị dinh dưỡng của rau dền rất cao, chứa các thành phần như Albumin, Sắt và Canxi, chẳng những bổ máu kháng khuẩn mà còn có tác dụng thúc đẩy xương cốt phát triển.
Tuy rằng đã trưởng thành nhưng Liễu Nhất vẫn hy vọng chiều cao của bản thân có thể tăng lên một chút, dù sao anh trai cậu cũng cao 191 cm, vậy mà em trai ruột là cậu đây lại chỉ cao 175 cm.
Mua một miếng bí đỏ để cuối tuần làm bánh, sau đó lại mua thêm chút ớt đỏ, thuận tiện lấy chút khoai tây và cà rốt, lại mua một ít rau muống cùng củ niễng non là đủ.
Tùy ý lấy thêm chút hoa quả, tính sơ qua tất cả nhiều nhất 50 tệ.
Liễu Nhất nhẩm tính số tiền còn lại: 300-(15+10+35+20+50)=170.
Lúc sáng uống sữa đậu nành xong trong thẻ ăn còn 30 tệ, sáng mai đi học lại nạp 70 tệ, còn lại 100 tệ có thể trộm giấu vào ống tiết kiệm.
Nghĩ đến ống tiết kiệm lập tức có thể thu vào một số tiền lớn, Liễu Nhất ngay cả đi đường bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nếu không phải cậu quen kìm nén cảm xúc, sợ là đã nhịn không được mà ở trên đường hát to.
Hôm nay nắng chiều thật đẹp a......!Liễu Nhất hạnh phúc híp mắt ngẩng đầu.
Ngay sau đó cậu thả chậm bước chân, hai tay khẩn trương giữ chặt quai cặp.
"Này, học lớp mấy?"
Cách cậu khoảng 5 mét có ba chiếc mô tô, năm nam sinh tóc nhuộm màu khác nhau vẻ mặt ác ý nhìn cậu, nam sinh tóc vàng hướng cậu quát.
Ngồi ở giữa trên chiếc mô tô màu xanh đậm là nam sinh tóc đỏ ngũ quan sắc bén, biểu tình rất hung ác, má trái có một vết sẹo nhợt nhạt, hắn cắn đầu lọc thuốc lá, trong tay còn cầm một cây gậy bóng chày.
Liễu Nhất bị hắn nhìn thoáng qua liền sợ tới mức tim nhỏ cũng muốn ngừng, khí tràng của người này vừa thấy chính là đã dính qua máu, cậu ở dưới đáy lòng nhanh chóng tính toán chính mình hiện tại khả năng không thể chạy trốn.
Vì thế cưỡng chế sự sợ hãi cùng khẩn trương, biểu tình trên mặt không lộ ra một tia phản kháng, thành thật trả lời: "Lớp 11."
"Nga, hóa ra là học trưởng a, nhanh cho mượn chút tiền tiêu, cũng đừng làm cho bọn học đệ đây phải động thủ."
Đám người kia hiển nhiên đối với thái độ phối hợp của cậu rất vừa lòng, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng không ác ý như vừa rồi, nhưng là Liễu Nhất biết ánh mắt của họ là thực sự hung ác, chỉ cần trên mặt cậu lộ ra một tia không phối hợp, cái gậy kia còn không biết có thể đánh đến vị trí nào trên người mình.
Cá trích, thịt ba chỉ, canh gà, rau dền toàn bộ ở trong đầu bay qua, từng cái từng cái bị Liễu Nhất đánh dấu gạch chéo màu đỏ......!Cậu đau lòng giao ra cặp sách của mình.
Tóc vàng tiến lên lục soát rồi lấy đi 300 tệ trong túi sách của cậu.
"Tiền" cầm 300 tệ bày ra vẫy vẫy với người phía sau, mấy tên lưu manh còn lại sung sướng huýt sáo, chỉ có người ngồi ở giữa thoáng nhíu mày, nhưng cũng không có người nào thấy được.
Liễu Nhất cúi đầu, một bộ dáng của kẻ yếu bị khi dễ không dám phản kháng, thời điểm tóc vàng xoay người đột nhiên dùng sức đem cậu đẩy ngã trên mặt đất, rõ ràng là làm chuyện xấu nhưng cố tình trên mặt vẫn làm ra vẻ giả nhân giả nghĩa: "Học trưởng quả nhiên rất có tiền, cảm tạ."
Lòng bàn tay rất đau, Liễu Nhất cố nén không có lập tức đứng lên, nghe được âm thanh khởi động và tiếng mô tô chạy xa dần cậu mới từ trên mặt đất đứng dậy, nâng tay lên nhìn, quả nhiên lòng bàn tay đã bị cọ rách da, miệng vết thương dính bụi đất, vừa đau vừa dát.
Liễu Nhất cũng không phủi bụi trên quần áo, sợ lại gặp được người xấu, chịu đựng đau đớn một hơi chạy về nhà, đem cổng khóa trái.
"aaaaa______"
Liễu Nhất nhắm mắt lại, dùng sức cắn môi đem chỗ tay bị trầy da đặt dưới vòi nước rửa sạch, nước lạnh làm giảm bớt đau đớn, đợi một phút đồng hồ mới rửa sạch sẽ miệng vết thương, cũng may chỉ là vết thương nhỏ, không cần bôi thuốc.
Liễu Nhất ngồi trong sân ngơ ngác nhìn hoàng hôn đã không còn nhiệt nóng.
Bởi vì số tiền bị cướp không lớn, kẻ giựt tiền lại vẫn là vị thành niên, cho nên báo nguy khẳng định là vô dụng, hơn nữa rất có thể sẽ bị trả thù.
Cậu vẫn phải sống ở đây một năm nữa, mặc dù không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn nhịn xuống, ngậm bồ hòn mà đem mọi chuyện nuốt vào bụng.
Sớm biết vậy chiều nay sẽ không đi đường vòng......!Liễu Nhất có chút ảo não nghĩ.
Tuy rằng bị con trai hôn là việc kỳ lạ, còn gặp ác mộng, nhưng so với việc gặp phải mấy tên côn đồ cầm vũ khí đi cướp bóc, nụ hôn của người kia căn bản không gây tổn thương thực sự đến mình.
Tiền mua đồ ăn bị cướp sạch, bàn tay còn bị cọ sát rách da, Liễu Nhất cũng không có tâm tình nấu cơm, cơm chiều còn chưa ăn, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, vầng trăng khuyết ở hướng đông nam dần lên cao.
Trong sân tiếng côn trùng kêu vang như hòa âm, gió đêm mang theo cảm giác mát mẻ thổi bay những sợ tóc của cậu, Liễu Nhất thở dài thật sâu, lúc này mới đem nỗi ấm ức vì bị cướp tiền nén lại.
Đem cây xương rồng vào nhà để lên bàn, Liễu Nhất từ trong cặp sách lấy ra bữa sáng mà "người xấu" kia đưa cho mình, mở ra túi giấy phát hiện đồ ăn còn chưa hỏng.
Đem bữa sáng từ trong túi lấy ra đặt trên bàn, bên trong túi giấy đựng không ít đồ vật này nọ.
Hai miếng thịt viên, bởi vì để lâu nên đã nguội, nhưng mùi vẫn còn rất thơm; một miếng thịt bò hun khói, rau xà lách, mỳ không mềm nhưng ăn rất ngon, một miếng bánh ngọt vị cam bị đè ép bẹp dúm chảy ra một chút mứt, Liễu Nhất liếm mứt vô tình bị ngón tay cọ qua liền thấy vị ngọt của cam.
—— có lẽ chiều qua Hạ Nghị thật sự nhận sai người đi?
Ăn thịt của người xong Liễu Nhất liền nghĩ như vậy.
___Nhật kí của Liễu Nhất___
【Thứ tư, ngày 21, tháng 5, năm 2024, trời trong, không vui {icon mặt khóc}】
【......!Học sinh cá biệt đã cướp tiền sinh hoạt, còn đem tôi đẩy ngã, nếu anh trai ở nhà khẳng định có thể đem bọn họ đánh chạy, nghĩ muốn gọi điện thoại cho anh trai, chỉ là anh trai ở S thị công tác vừa mới khởi sắc, không nghĩ sẽ làm cho anh trai lo lắng { khóc khóc khóc }】
【 Cơm chiều ăn bữa sáng mà "Người xấu" đưa cho lúc sáng, hắn so với đám lưu manh kia tốt hơn nhiều, nếu ngày mai hắn không hôn mình, mình liền cùng hắn nói cảm ơn, sau đó khuyên hắn không cần hút thuốc, hút thuốc đối với thân thể không tốt......!Không được, vẫn là không cần khuyên, vạn nhất hắn tức giận đánh mình thì làm sao bây giờ? 】.