Chương này tui edit xong được hơn tuần mà cứ nghĩ đăng rồi cơ, nay có thời gian mò vào mới thấy chưa đăng. =((
________________________________________________________________________________
"Tiểu Ức, mấy giờ rồi?"
"Thành phố A, 09:28."
Liễu Nhất nghe vậy khẽ nhíu mày, đã trễ thế này trong phòng ngủ còn không có động tĩnh, người ở bên trong thế nhưng ngủ thẳng đến bây giờ còn chưa tỉnh, ngủ tiếp liền có thể trực tiếp ăn cơm trưa.
Liễu Nhất buông bút đứng dậy ra khỏi thư phòng, phòng khách có chút hôn ám, ngoài cửa sổ mưa to vẫn không dứt, một chút cũng không bớt hơn buổi sáng, tựa hồ sẽ mưa cả ngày.
"Hạ Nghị, tỉnh tỉnh, nên rời giường."
Liễu Nhất đẩy cửa phòng ngủ chính ra, ánh sáng miễn cưỡng đuổi đi hôn ám tối tăm trong phòng khách, người trên giường không biết khi nào thì trở mình, một cái chân dài duỗi ra ngoài mép giường.
Liễu Nhất đi đến trước giường nhìn người nào đó nằm thành chữ bát, rốt cục tin lời Hạ Nghị nói lúc rằng trước tướng ngủ hắn không tốt.
"...... Buồn ngủ." Người trên giường miễn cưỡng mở một mắt liếc cậu, lười biếng nói một câu, không quá nguyện ý tỉnh dậy.
"Đã sắp chín rưỡi." Liễu Nhất kiên nhẫn mở miệng, "Tôi làm bữa sáng, có muốn ăn một chút không?"
"Không ăn, theo giúp tôi ngủ tiếp một lát."
Hạ Nghị có chút không kiên nhẫn đưa tay ôm thắt lưng cậu dùng sức đem người kéo lên trên giường, Liễu Nhất không ngại trực tiếp ngã ở trên người hắn.
Tuy rằng Liễu Nhất không mập, nhưng dù sao cũng cao 1m75, không hề phòng bị cả người ngã ở trên người đối phương như vậy, tương đương với sức nặng toàn thân không hề khống chế đè xuống, vì thế Hạ Nghị trực tiếp bị đè tỉnh.
"Không có việc gì đi, thế nào, có bị thương chỗ nào không?"
Liễu Nhất nghe dưới thân truyền đến một tiếng kêu rên liền hoảng sợ, luống cuống tay chân bò lên, bối rối kiểm tra thân thể hắn.
Hạ Nghị che ngực khụ hai tiếng ngồi dậy, không thèm để ý khoát tay: "Không có việc gì, anh chịu được."
Liễu Nhất nghĩ đến mình đè hắn bị thương, vừa áy náy vừa sốt ruột giải thích: "Tôi không phải cố ý, cậu làm chi đột nhiên kéo tôi, vạn nhất không cẩn thận đè bị thương làm sao bây giờ?"
"Không có việc gì không có việc gì, cậu đừng vội, anh thân thể rất rắn chắc, có hai cậu đè xuống cũng tiếp được." Hạ Nghị vội vàng an ủi cậu, "Một chút việc nhỏ gấp cái gì, cậu vừa nói làm bữa sáng cho tôi?"
Liễu Nhất "Dạ" một tiếng gật gật đầu, ngập ngừng hỏi: "Cậu tối hôm qua...... Khi nào thì trở về."
"Trở về liền ngủ, không để ý thời gian."
Hạ Nghị hàm hồ đáp, ngày hôm qua vợ của cha hắn trực tiếp mang theo một đám người đuổi đến thẩm mỹ viện của Hà Cựu, đả thương vài bảo vệ, còn có một vị khách bị bệnh tim ngay tại chỗ bị dọa đến sốc, hiện trường một mảnh hỗn loạn...... Xử lý xong mấy chuyện loạn thất bát tao này thời điểm trở về cũng rạng sáng 3 giờ.
Mấy chuyện không tốt này hắn tự nhiên là không muốn nói cho Liễu Nhất biết.
"Nga." Liễu Nhất thấy hắn cái gì cũng không muốn nói với mình có chút không vui, rầu rĩ đáp.
Hạ Nghị thấy biểu tình cậu bối rối, nhẹ giọng hỏi: "Mất hứng?"
Liễu Nhất lắc đầu: "Không, tôi hôm nay phải về nhà."
"Thực giận?"
Hạ Nghị nghe vậy nóng nảy, tuy nói khoảng thời gian này ở chung mình có đôi khi là quản không được hay chọc cậu, nhưng là tiểu mỹ nhân tức giận thì tức giận, cho tới bây giờ chưa từng nói phải về nhà, lần này thực đem người chọc giận?
Hắn nghĩ trong khoảng thời gian này bởi vì sốt ruột chuyện Hà Cựu mình quả thật là xem nhẹ người này, vội vàng ôn tồn dỗ dành: "Đừng tức giận, cậu muốn biết cái gì anh cũng nói cho cậu."
Liễu Nhất có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không nói ra miệng, cậu muốn hỏi Hạ Nghị cùng nữ sinh kia là quan hệ gì, nhưng mình lại có lập trường gì mà hỏi đâu?
Bọn họ cũng không phải quan hệ người yêu quang minh chính đại, cậu chỉ là lại đây giúp Hạ Nghị trị liệu chứng mất ngủ mà thôi. chuyện trong nhà Hạ Nghị cậu cũng nghe Hứa Niên nói một ít, cái loại tình huống này, Hạ Nghị khẳng định là không muốn để cho người khác biết.
Nghĩ vậy Liễu Nhất vẫn là lựa chọn trầm mặc, cậu không muốn khó xử Hạ Nghị nói chuyện hắn không muốn.
"Tôi không tức giận, là ba mẹ tôi đi công tác sắp trở về."
"Được, buổi chiều đưa cậu trở về."
Hạ Nghị nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến việc Hà Cựu trêu chọc ra này cảm thấy để người này về nhà ở an toàn hơn, liền đồng ý, hắn nói xong duỗi thắt lưng, chuẩn bị rời giường.
Liễu Nhất nhìn hắn bộ dáng hoàn toàn tỉnh ngủ, có chút không xác định hỏi: "Có phải chứng mất ngủ của cậu đã tốt hơn hay không?"
Hạ Nghị trước kia nói mình mất ngủ nghiêm trọng, nhưng thời điểm hai người ngủ cùng nhau Hạ Nghị luôn ngủ thật sự sâu. Liễu Nhất đơn thuần đương nhiên không nghĩ chứng mất ngủ là giả, cậu chỉ là lo lắng sau khi mình về nhà người này lại mất ngủ.
Hạ Nghị kỳ thật đã muốn quên chuyện mình có "Chứng mất ngủ" này, lúc ấy cũng chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới Liễu Nhất nghiêm túc như vậy.
Hắn biết người nọ là thiệt tình thực lòng quan tâm mình, liền có chút không đành lòng lại lừa cậu, vì thế hàm hồ đáp một câu dời đi đề tài: "Gần như. Tôi đói bụng, làm món ngon gì vậy?"
"Cháo trắng và bánh mì nướng."
Liễu Nhất nghe hắn đói bụng liền đứng dậy hướng phòng bếp, "Cháo nguội rồi, tôi đi hâm nóng một chút, cậu rửa mặt trước đi."
"Sao lại đảm đang như vậy." Hạ Nghị nhìn bóng dáng cần cù của cậu bật cười lắc đầu, lưu loát rời giường.
Nguyên liệu làm bánh mỳ nướng đã chuẩn bị xong từ trước, Liễu Nhất tay chân lanh lẹ đập trứng gà lên bánh mỳ đã cắt lát, thêm chút hành tây và cà rốt đã thái nhỏ cùng vài lát thịt xông khói. Xong xuôi bỏ vào lò nướng hẹn giờ 15 phút.
Hạ Nghị rửa mặt xong tựa vào cửa bếp nhìn cậu bận rộn, trước khi Liễu Nhất đến, phòng bếp này chính là để trang trí, tuy rằng không gian rất lớn, đồ làm bếp đầy đủ hết, nhưng ngay cả một cái chén cũng chưa dùng qua, càng đừng nói lò nướng này.
Người này ở đây nửa tháng, tất cả đồ làm bếp thành công được dùng, phát huy giá trị vốn có của chúng.
Liễu Nhất cảm giác được tầm mắt phía sau quay đầu liền thấy Hạ Nghị chỉ khoác một kiện áo ngủ màu đen hờ hững, có chút không được tự nhiên dời tầm mắt: "Ăn chút cháo trước, bánh mì sắp được rồi."
Hạ Nghị thấy sau gáy cậu đỏ một mảng khóe môi không tiếng động giơ lên, không đùa nữa, đi vào phòng bếp tự mình động thủ ăn cháo.
Mưa to điên cuồng nện lên cửa sổ sát đất, giống như muốn đem cả thế giới bao phủ, bên trong lại là một mảnh ấm áp.
Sau khi ăn cơm trưa sớm Hạ Nghị hiếm khi thấy hứng thú, đem bàn vẽ trong thư phòng chuyển qua phòng khách luyện tập, Liễu Nhất ngồi trên sô pha một bên ôm tiểu Teacup một bên yên lặng nhìn hắn.
Hạ Nghị vốn rất tuấn tú, bộ dáng nghiêm túc lại làm cho người ta muốn mù mắt, đôi tay kia như biết phép thuật, vẽ ra đường cong giống như mang theo sinh mệnh.
Trong nháy mắt như vậy, Liễu Nhất đột nhiên cảm thấy Hạ Nghị cách mình rất xa rất xa, như là ngôi sao phát sáng trên cao, không sờ được cũng không dám chạm.
Hạ Nghị hình như có cảm giác quay đầu lại nhìn cậu, thấy con ngươi cậu mê mang cùng khát vọng, cười gọi: "Lại đây."
Liễu Nhất vội vàng lắc đầu: "Tôi không biết."
"Anh dạy cậu."
"Nhưng tôi chưa học qua."
"Sợ cái gì, cũng không phải giao cho cậu bài tập, muốn vẽ sao thì vẽ."
Liễu Nhất có chút động tâm, buông tiểu Teacup đi tới, cầm lấy bút lại không biết nên hạ bút như thế nào, cậu âm thầm hối hận năm đó không nghe lời anh trai kiên trì học vẽ, chẳng sợ nhiều lên mấy tiết học hiện tại cũng sẽ không mất mặt như vậy.
Hạ Nghị nhìn ra cậu vô lực dứt khoát từ sau lưng đem thắt lưng cậu ôm lại, đưa tay cầm lấy tay cầm bút của cậu, hướng dẫn hỏi: "Muốn vẽ cái gì?"
"Tùy tiện." Liễu Nhất thân thể cứng đờ, chỉ lo tim đập gia tốc, làm sao còn có thể tự hỏi.
Hạ Nghị tay trái nhẹ nhàng đặt ở thắt lưng cậu đem người hoàn toàn ôm vào lòng, không có ý tốt hỏi: "Tùy tiện là cái gì?"
Liễu Nhất quét đến tiểu Teacup trên bàn cách đó không xa, giống như lên lớp không hề chuẩn bị bài lại đột nhiên bị giáo viên gọi đứng lên trả lời vấn đề liền lung tung tìm cái gì có thể qua loa làm đáp án: "Vậy vẽ Tiểu Ức đi."
Hạ Nghị cầm tay cậu dễ dàng ngay tại vải vẽ tranh sơn dầu đè xuống vẽ ra đường cong đại khái, Liễu Nhất bị người cầm tay, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay một mảnh mồ hôi ẩm ướt, mu bàn tay vừa nóng vừa tê, phía sau lưng cách một tầng vải dệt mỏng manh trực tiếp dán vào lồng ngực rắn chắc của Hạ Nghị, độ ấm của người phía sau cuồn cuộn không ngừng đốt cháy lý trí của cậu.
"Thả lỏng." Hạ Nghị để cằm ở đỉnh đầu cậu, thanh âm từ phía trên vuông góc truyền xuống, ngữ khí ôn nhu mang theo một tia mệnh lệnh.
Hai giờ sau đó Liễu Nhất cảm thấy cả người mình cũng sắp hư thoát Hạ Nghị mới buông tay cậu ra, trên vải vẽ tranh sơn dầu là tiểu Teacup trông rất sống động, ánh mắt như có thể nói.
Liễu Nhất ngạc nhiên không thôi nhìn vải vẽ tranh sơn dầu, lại nhìn tiểu Teacup trên bàn, tầm mắt tới tới lui lui nhìn vài lần liền sắp phân không rõ đâu mới là thật.
Hạ Nghị từ sau lưng cậu nhẹ giọng mở miệng: "Tác phẩm đầu tay của bạn học Liễu Nhất."
"Không phải...... Tôi vẽ không tốt như vậy." Liễu Nhất vội vàng lắc đầu, rõ ràng là Hạ Nghị nắm tay cậu vẽ, mình cả quá trình chính là một công cụ hình người, nói là tác phẩm đầu tay của mình cũng quá làm bừa.
Hạ Nghị bỏ qua sự thật khích lệ nói, "Lần đầu tiên lại vẽ tốt như vậy, tiền đồ vô lượng."
"Này căn bản là cậu vẽ, tôi cũng không vẽ."
Liễu Nhất nghe vậy không hiểu sao áp lực tăng gấp bội, Hạ Nghị vẽ lợi hại như vậy, nhất định thích người biết vẽ, mình không biết vẽ có thể làm hắn thất vọng không?
Hạ Nghị nghe cậu nói có chút giận dỗi, an ủi nói, "Chỉ cùng cậu vẽ chơi chút nghiêm túc như vậy làm cái gì. Không biết vẽ rất bình thường, tôi còn không biết nấu cơm, cậu không phải là sẽ xem thường tôi chứ?"
Liễu Nhất bị hắn chọc thủng tâm tư, có chút ngượng ngùng: "Này không giống với......"
"Làm sao không giống?"
Hạ Nghị đưa tay đem người chuyển lại đây đối mặt mình, "Vẽ cùng nấu cơm cũng chỉ là một phần của cuộc sống, không có gì không giống."
Liễu Nhất lắc đầu, kiên trì nói: "Vẽ so với nấu cơm lợi hại hơn."
"Sao lại cố chấp như vậy." Hạ Nghị thở dài, biết chuyện này là nói không thông, đành phải chấp nhận, "Được rồi, cậu nói lợi hại liền lợi hại."
Liễu Nhất nghe hắn ngữ khí bất đắc dĩ đột nhiên lại cảm thấy được mình rất ngây thơ, tranh luận ai lợi hại hơn có ý nghĩa gì đâu?
Nghe nói học vẽ rất tốn tiền, hơn nữa hoạ sĩ tuổi trẻ khởi đầu không dễ dàng, Hạ Nghị thích vẽ như vậy hơn nữa vẽ cũng tốt, chỉ cần kiên trì sớm muộn gì cũng thành công, trước khi hắn thành công tuyệt đối không thể để hắn bởi vì mình từ bỏ sở thích của bản thân.
Liễu Nhất nghĩ đến đây thầm hạ quyết tâm, mình về sau nhất định phải cố gắng kiếm tiền bảo vệ Hạ Nghị, kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, chẳng sợ Hạ Nghị không thành công, mình cũng có thể nuôi hắn cả đời.
Đương nhiên giờ này khắc này Liễu Nhất hoàn toàn đã quên Hạ Nghị ở phòng cỡ nào đắt đỏ, đối phương căn bản không cần cậu nuôi.
"Nghĩ gì đó? Ở trước mặt tôi còn thất thần."
Ót bị gõ nhẹ một chút, Liễu Nhất hoàn hồn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú bất mãn của Hạ Nghị, đột nhiên mở miệng nói: "Hạ Nghị, cậu thật sự rất lợi hại, thích vẽ liền không được dễ dàng từ bỏ, tôi sẽ luôn ủng hộ cậu."
Hạ Nghị nghe vậy dở khóc dở cười, đầu của con thỏ nhỏ này đều là nghĩ chuyện loạn thất bát tao gì đó, mình khi nào thì nói phải từ bỏ?
Hắn âm thầm may mắn không đem chuyện linh tinh trong nhà nói cho cậu nhóc thích suy nghĩ miên man còn luôn đem kết quả nghĩ đến loạn thất bát tao này, nếu cậu biết chuyện này chẳng phải là ngày ngày mơ thấy ác mộng?
Liễu Nhất thấy hắn nở nụ cười nghĩ đến hắn không tin lời mình nói, sốt ruột cường điệu: "Tôi nói thật."
Hạ Nghị vừa cảm động vừa buồn cười, nhìn cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu kia mở ra khép lại thuận theo tâm ý của mình cúi đầu hôn lên, Liễu Nhất kinh ngạc trừng lớn ánh mắt, làm sao đang nói chuyện lại hôn xuống rồi?