Biểu tình của Tưởng Viêm thoạt nhìn đối với vấn đề của cậu hoàn toàn không có hứng thú, ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên, hai môi mím lại, thản nhiên ném cho cậu hai chữ: "Nhàm chán."
"Này, bạn nhỏ ham học hỏi là chuyện tốt." Hứa Niên bất mãn nói, lời còn chưa dứt đã nhận lấy ánh mắt tràn ngập uy hiếp của người nào đó.
Hứa Niên sợ tới mức nhanh chóng ăn một miếng bánh ngọt to, má trái dính chút bơ, Tưởng Viêm vừa muốn nhắc nhở lại phát hiện má phải của cậu cũng dính bơ, giống con mèo nhỏ.
"Cậu thật sự không muốn biết sao?"
Hứa Niên vùi đầu thành thật ăn xong một miếng lớn bánh ngọt, lại chưa từ bỏ ý định mở miệng: "Tôi vừa thay cậu ước ba điều, đều là nguyện vọng rất quan trọng."
Tưởng Viêm bị cậu nói có chút ngứa ngáy, nhưng cảm giác bị người dẫn dụ rất kỳ quái, còn là bị một tên nhóc dụ dỗ, điều này làm cho hắn cảm thấy thật mất mặt.
Vì thế dứt khoát lớn tiếng uy hiếp: "Câm miệng."
Hứa Niên vội vàng ngậm miệng, dùng ngón tay làm động tác vẽ phong ấn, ngoan ngoãn không nói.
Nửa giờ sau, Tưởng Viêm đang xem bóng đá đột nhiên cảm giác cánh tay bị đâm một chút, quay đầu lại thấy Hứa Niên cầm lấy quả táo ở đầu giường làm mấy động tác tay mà người thường không hiểu, miệng nhắm chặt phát ra một chuỗi âm thanh kỳ quái.
"Ừ ô ô ¥%& #@"
Tưởng Viêm không kiên nhẫn cắt ngang: "Nói tiếng người."
Hứa Niên thở ra một hơi thật dài, hiển nhiên là nghẹn đến hỏng rồi, cười lấy lòng lộ ra một đôi răng nanh nhỏ: "Có muốn ăn táo không, tôi gọt cho cậu."
Năm phút sau, Tưởng Viêm nhìn quả táo bị gọt lồi lõm trước mắt, trên mặt là ghét bỏ không che giấu được, nghiêm trọng hoài nghi năng lực làm việc của vị hộ tá này.
"Tuy rằng nhìn hơi xấu, nhưng khẳng định ăn ngon."
Hứa Niên đem táo đã gọt vỏ cắt thành miếng đút cho hắn, thấy nam sinh tuy rằng ghét bỏ nhưng coi như phối hợp há mồm ăn táo mình gọt, lớn mật mở miệng cùng hắn thương lượng: "Ta tuy hơi ngốc, có đôi khi nói chuyện không tốt, nếu nói gì đó cậu không thích, làm việc cậu không ưng, cậu cứ việc nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ sửa."
Tưởng Viêm cảm thấy đứa trẻ còn đi học đến làm việc cũng rất không dễ dàng, dáng vẻ cẩn thận để ý sắc mặt người khác như vậy thật sự đáng thương, tâm mềm nhũn ngữ khí cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Hiếm khi khích lệ nói: "Tiếp tục cố gắng."
Hứa Niên cảm kích dùng sức gật đầu: "Cám ơn Tưởng lão bản, tôi nhất định chăm sóc ngài thật tốt."
Xưng hô Tưởng lão bản này...... Làm sao nghe như vậy lại không được tự nhiên? Quên đi, tên nhóc muốn gọi thế nào liền gọi vậy đi.
Ngày tháng sáu rất dài, mặt trời lặn, trong phòng 666 một mảnh hài hòa. Cùng lúc đó, trong sân Liễu gia ánh sáng dần dần nhuộm màu hoàng hôn, mắt thấy trời ngày càng tối, Liễu Nhất hoàn toàn ngồi không yên.
Người đêm qua nói đến tìm cậu hiện tại cũng còn chưa có xuất hiện, cậu từ trên sô pha đứng lên có chút lo lắng ở phòng khách đi qua đi lại.
Trên bàn, tiểu Teacup theo bước chân của cậu hết quay trái lại quay phải, tri kỷ mở miệng: "Chủ nhân, ngài là muốn đi ra ngoài tản bộ sao? Tiểu Ức đi cùng ngài a."
Liễu Nhất nghe vậy dừng lại cước bộ, đi đến trước bàn nghiêm túc hỏi: "Tiểu Ức, ngươi nói hắn có phải thật sự giận rồi không? Nhưng là yêu cầu chỉ ngủ cùng hắn thật sự rất quá phận, ta cũng muốn ngủ cùng anh trai a."
Tiểu Teacup vô tội nghiêng đầu: "Thực xin lỗi chủ nhân, Tiểu Ức hiện tại là chế độ dành cho thiếu nhi, vấn đề này không thể giải đáp."
Tiểu Teacup quan tâm nói: "Chủ nhân, ngài có phải mệt mỏi rồi không, muốn nghỉ ngơi một chút sao? "
"Ta không mệt, Tiểu Ức, chơi với ta lâu như vậy ngươi mệt mỏi đi."
"Tiểu Ức hiện tại tràn đầy sức sống, chủ nhân tâm tình không tốt sao? "
"Phải, tâm trạng ta không tốt."
Liễu Nhất gật gật đầu, đưa tay đem tiểu Teacup ôm vào lòng, ngón tay có chút hưởng thụ vuốt lông mềm mại trên người tiểu Teacup, "Hắn tối qua nói hôm nay sẽ tới tìm ta, bài tập ta cũng làm xong rồi, hắn còn chưa xuất hiện."
Tiểu Teacup giọng trẻ con đề nghị: "Có lẽ là có chuyện nên chậm trễ? Nếu là bạn bè rất quan trọng, chủ nhân có thể gọi điện thoại cho hắn."
"Đúng vậy, ta sao lại quên có thể gọi điện thoại...... Cám ơn ngươi, Tiểu Ức."
Liễu Nhất buông tiểu Teacup, lấy di động bị quên trong cặp sách của mình ra, khởi động máy sau đó gọi số duy nhất trong danh bạ, sau khi đổ chuông là một giọng nữ máy móc: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được........."
"Không ai nghe"
Liễu Nhất gọi hai lần vẫn là giọng nữ máy móc như trước, từ trước tới nay đều là Hạ Nghị chủ động tìm cậu, hơn nữa đối phương cũng chưa từng thất hứa, hôm qua hắn đã nói hôm nay tới thì nhất định sẽ tới, làm sao ngay cả điện thoại cũng không nghe?
Chẳng lẽ là tai nạn gì đó?
Chứng hoang tưởng bị hại của Liễu Nhất bắt đầu phát tác, có thể hay không trên đường tới xảy ra tai nạn xe cộ, hoặc là đêm qua trên đường trở về quá tối, đụng vào cột điện?
Nghĩ vậy người cậu rốt cuộc ngồi không yên, ôm tiểu Teacup ra cửa.
Liễu Nhất đi rất nhanh, chưa đến 15 phút đã đến nhà trọ của Hạ Nghị, một mình đi vào thang máy rộng lớn lạnh như băng, ra khỏi thang máy là hành lang âm lãnh, cậu cố gắng không sợ hãi, nhấn chuông cửa hoàn toàn không có người đáp lại liền dùng vân tay của mình mở khóa.
Phòng trống rỗng, một người cũng không có.
Liễu Nhất nghe đầu kia điện thoại vẫn là giọng nữ máy móc, ngây ngốc đứng trong phòng khách trống rỗng, "Hạ Nghị, cậu đi đâu vậy?"
"May mắn phát hiện kịp thời, được mọi người đưa đi cấp cứu, bất quá phỏng chừng phải ngày mai mới có thể tỉnh.
"Vất vả rồi, cám ơn bác sĩ."
Trong phòng bệnh khu điều trị ICU, người phụ nữ trung niên vừa được cấp cứu xong đang suy yếu ngủ, ba người đứng ngoài phòng bệnh, bác sĩ khoác áo blouse trắng thông báo xong liền rời đi.
"A Viêm làm sao còn chưa đến, tiểu Nghị, con không thông báo cho nó? " người đàn ông tóc hoa râm - cha của Hà Cựu nữ sĩ hỏi, cũng chính là ông ngoại Hạ Nghị.
"Này một đám, lớn nhỏ đều không làm ta bớt lo, làm sao lại sinh ra con gái như vậy."
"Cha, đừng tức giận. Người cũng đã cứu về rồi, cha về trước nghỉ ngơi đi, nơi này có con."
Lão nhân trừng mắt nhìn liếc bà một cái: "Con cũng đừng thêm phiền, em gái con tỉnh dậy nhìn thấy con lại nổi điên, gọi Tưởng Hoành đến, vợ cũng sắp chết, hắn ở đâu?"
Hà Cựu đáp: "Hắn đi công tác, sớm nhất cũng phải ngày mai mới có thể trở về."
"Cha yên tâm, con mời hộ tá, cam đoan không để nó nhìn thấy ta, khi nào nó tỉnh con sẽ thông báo cho cha."
Hà Cựu một phen khuyên giải cuối cùng đem lão nhân gia trở về nhà, hành lang ngoài phòng bệnh chỉ còn hai mẹ con mỏi mệt ngồi dựa vào ghế băng lạnh lẽo cố gắng nghỉ ngơi.
Hạ Nghị đứng dậy đi mua hai chai nước, ném cho mẹ một chai, tự mình mở một chai.
"Tiểu Nghị, đi về trước đi."
Hạ Nghị nghe vậy không nhúc nhích, yên lặng uống hơn phân nửa chai nước, cảm thấy cả người cũng nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, hắn đột nhiên cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó, vì thế bắt đầu suy nghĩ lại sự tình hôm nay.
Sau khi từ câu lạc bộ đi ra, hắn vốn tính toán trực tiếp chạy xe đi tìm bạn trai của mình, nhưng trên đường làm sao cũng không nghĩ ra động cơ của Hà Cựu, vì thế thay đổi phương hướng đến biệt thự, tính toán gặp mặt nói rõ ràng. Ăn xong cơm trưa sau đó ở bể bơi bơi vài vòng cũng không đợi được người trở về, lại nhận được điện thoại cầu cứu của ông ngoại, mẹ của Tưởng Viêm, cô nhỏ của hắn tự sát.
Một trận rối loạn gọi xe cứu thương, ba người đuổi tới bệnh viện, cấp cứu năm giờ mới đem người cứu trở về.
Ngày đã tối hoàn toàn, đồng hồ bệnh viện thể hiện hiện tại đã 21: 43, Hạ Nghị lấy điện thoại di động mới phát hiện không biết khi nào thì hết pin.
Hắn thu hồi di động, mở miệng hỏi: "Cô nhỏ có phải hay không đã sớm ly hôn?"
"Phải." Hà Cựu mỏi mệt gật đầu, "Lúc A Viêm năm tuổi bọn họ đã ly hôn."
"Chuyện này ông ngoại cùng A Viêm cũng không biết? "
Hạ Nghị tuy rằng sớm có dự cảm, nhưng khi nghe được chân tướng vẫn là không khỏi nhíu mày, nhiều năm như vậy ngày lễ ngày tết chồng cô nhỏ vẫn luôn theo đến nhà ông ngoại chưa từng vắng mặt, thế nhưng đã ly hôn mười năm.
"Lúc trước Tưởng Hoành đáp ứng duy trì quan hệ vợ chồng mặt ngoài, cô nhỏ con mới ký đơn ly hôn, ngược lại đáng thương A Viêm."
"Mẹ, mẹ nói thật cho con biết, mẹ cùng chồng cô nhỏ..."
"Nghĩ gì đó? Mẹ con nếu không đứng đắn, cũng sẽ không xuống tay với chồng của em gái, điểm mấu chốt ấy làm người vẫn phải có."
Hà Cựu trở mình xem thường, "Năm đó mẹ cùng Tưởng Hoành là bạn đại học, hắn từng theo đuổi mẹ, thời điểm hắn đuổi của mẹ cô nhỏ con cũng biết, bất quá khi đó mẹ ưng mắt ba con căn bản không đáp ứng hắn."
Hạ Nghị ghét bỏ nói: "Lão xấu xa kia có cái gì tốt? "
"Ba con năm đó chính là cao phú soái nhiều người theo đuổi, thời điểm chúng ta nói yêu đương hắn đối với mẹ rất tốt, vì mẹ kém chút nữa họ cũng sửa, nói đến vẫn còn lưu luyến, hiện tại ba con cũng là một đại thúc rất đẹp trai, cái gì mà lão già?"
Hạ Nghị đối cha ruột chỉ có chán ghét, vì thế không chút lưu tình đả kích: "Đẹp trai cũng không thay đổi được chuyện ông ta vứt bỏ mẹ, còn là ở thời điểm mẹ mang thai."
Hà Cựu nữ sĩ liếc mắt, ngữ khí vui mừng nói: "Con trai thật sự đã trưởng thành, biết đau lòng mẹ."
" Chuyện hôm nay, lần sau không được như vậy nữa."
Hạ Nghị không nói gì, biết mẹ ruột có việc gạt mình không muốn nói cũng không tiếp tục truy hỏi, trước khi đi cảnh cáo một câu.
"Không hổ là con ta, dám yêu dám hận."
Hà Cựu kiêu ngạo nhìn bóng dáng cao ngất của con trai, thì thào lẩm bẩm, con trai luôn luôn lạnh nhạt thế nhưng vì một bạn nhỏ mà chấp nhận uy hiếp của mình, đứa nhỏ Liễu Nhất kia, thật sự là làm cho người ta tò mò.
Hạ Nghị trực tiếp chạy xe đến trước cửa Liễu Gia, Tứ Hợp Viện ban đêm im ắng, thỉnh thoảng có thể nghe được xa xa truyền đến một hai tiếng chó sủa, từ bên ngoài gọi Liễu Gia không có người đáp lại.
Đã ngủ rồi ư.
Cũng không biết một ngày không gặp tiểu mỹ nhân có hay không nhớ mình. Hạ Nghị đứng trước cửa một lúc, gió đêm nhu hòa thổi tới ngực cũng lạnh, một hồi lâu hắn mới xoay người rời khỏi.