Mặt trời đã lên cao, ngã tư đường vẫn còn náo nhiệt hôm qua, một chiếc taxi màu đen yên lặng dừng trước cửa một câu lạc bộ, cửa xe mở ra, một thân hình con trai cao lớn đi xuống.
Hạ Nghị đóng sầm cửa xe nhìn kiến trúc màu vàng kim tràn đầy vẻ dung tục, thầm nghĩ nơi này hoàn toàn không giống nơi để chơi thể thao mà giống như nơi giao dịch dơ bẩn nào đó.
Trời rất nóng, nam phục vụ đứng trước cửa ăn mặc kín mít, liếc mắt một cái cũng muốn cảm nắng, so sánh với nữ phục vụ lại ăn mặc mát mẻ hơn nhiều, hạ Nghị nhìn lướt qua sau đó không che giấu được ghét bỏ, không đợi hắn gọi điện thúc giục, một người phụ nữ mặc quần áo thể thao màu đen đi đến.
Hà Cựu bảo dưỡng rất tốt, người phụ nữ này đã ngoài 40 tuổi, mặc quần đùi thể thao bó sát cùng áo ba lỗ, làn da săn chắc lộ ra bên ngoài chẳng khác những cô gái 20 tuổi là bao, đường nét quyến rũ hấp dẫn ánh mắt đàn ông.
Hà Cựu hiển nhiên rất cao hứng, thấy hắn chỉ mặc sơ mi thông thường cùng giầy thể thao, khen ngợi nói: "Không hổ là con mẹ, đến đây mà không thay quần áo, cao hứng chứ." Hạ Nghị cười không nổi, một chút cũng không cho mẹ mình mặt mũi, lãnh khốc mở miệng: "Trước tiên nói rõ ràng, mẹ rốt cuộc muốn thế nào? "
"Yên tâm, con là con mẹ, mẹ không hại con, chờ ba con ly hôn, con muốn thế nào cũng được, mẹ tuyệt đối sẽ không đi quấy rầy bạn học Liễu."
Hạ Nghị khó có thể chấp nhận nhìn bà, bình luận: "Mẹ quả thực điên rồi." "Con coi như mẹ điên rồi đi, ba con vẫn muốn cùng Tôn Gia tạo quan hệ, mẹ cũng không phải bắt con cưới cô ấy, bồi cô ấy đánh bóng không làm khó dễ con đi."
"Con......"
"Hạ Nghị, cậu rốt cục tới rồi, sao lại đứng ở cửa không vào? "
Hạ Nghị vừa muốn phản bác, từ cửa đột nhiên truyền đến một đạo giọng nữ kinh hỉ, Tôn Tuyết mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng gọn gàng hưng phấn vọt đến.
Hạ Nghị thấy thế không hề phong độ tránh sang bên cạnh, Tôn Tuyết trực tiếp bổ nhào đến trong lòng Hà Cựu.
"Dì Hà, thực xin lỗi, con không phải cố ý."
Hà Cựu không dấu vết che ở trước mặt con trai, nhiệt tình ôm cánh tay Tôn Tuyết: "Tiểu tuyết a, dì nhắc nhở con một câu, tiểu Nghị thích người rụt rè."
Tôn Tuyết nghe vậy có chút không kiên nhẫn, kiêu ngạo nói: "Bổn tiểu thư từ nhỏ đến lớn không biết hai chữ "rụt rè" viết như thế nào. Nhưng vì Hạ Nghị, con ngược lại có thể học."
Hạ Nghị ở một bên không lưu tình chút nào đả kích nói: "Không cần học, tôi không có khả năng thích cô."
"Cậu..."
Tôn Tuyết tức giận trừng mắt, mắt thấy sẽ ầm ĩ, Hà Cựu sợ Hạ Nghị nói ra cái gì đó càng quá đáng, vội vàng cắt ngang hai người: "Được rồi, ở cửa cãi nhau còn ra bộ dáng gì nữa, chúng ta đi vào trước đi."
Câu lạc bộ đã được Hạ gia bao, người tới đều trong vòng thương - chính (thương nhân - chính trị), trong đó cũng không thiếu bạn bè cùng lứa tuổi vây quanh Tôn Tuyết lấy lòng, tổ tông Tôn gia theo chính trị, ở thành phố A là thông gia tốt nhất mà các vị đại lão thương giới muốn có.
"Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, Trung Thiên, con trai anh đẹp trai hơn anh nhiều, khó trách tiểu Tuyết nhà tôi ai cũng chướng mắt, nhớ mãi không quên."
"Quá khen."
Hạ Nghị bị lôi kéo chào hỏi trưởng bối Tôn gia, đối phương một chút cũng không để ý hắn lạnh lùng, cười khích lệ, Tôn Tuyết ở một bên cưỡng bách mời hắn chơi bóng.
Hà Cựu nhìn ra hắn không hợp tác, ngữ khí mang theo uy hiếp, cười thúc giục: "Tiểu Nghị, đi chơi đi."
"Khó trách Tôn đại tiểu thư chướng mắt chúng ta, nguyên lai bạn trai đẹp trai như vậy."
"Đó là đương nhiên, bạn trai của Tôn Tuyết tôi phải là người đẹp trai nhất."
Người tới tuy nói đều là phú thương, nhưng mọi người đều ngầm hiểu thương nhân không bằng chính trị. Bởi vậy, mọi người đều lấy lòng đại tiểu thư duy nhất ở đây.
Hạ Nghị một chút cũng không nể tình làm sáng tỏ: "Ánh mắt không tốt đề nghị ra cửa mang kính mắt."
Tôn Tuyết bị làm mất mặt trước nhiều người, còn là ở trước mặt một đám " người ái mộ" mình, vừa định phát hỏa nhưng khi đối mặt ánh mắt lãnh khốc của Hạ Nghị liền miễn cưỡng ép xuống.
Trong lòng hừ lạnh một tiếng: không có người đàn ông nào ta không chiếm được.
Hạ Nghị nhìn những khuôn mặt trước mắt vì lợi ích mà bày ra nịnh nọt lấy lòng chán ghét đến cực điểm, vừa muốn chạy lại nhớ uy hiếp của Hà Cựu, buồn bực cùng một đám người đáng ghét chơi bóng rổ.
Hắn vừa hung ác vừa mạnh mẽ, biểu tình hung ác không giống đánh bóng rổ mà giống như đánh người, đánh tới đang lui cơ hồ không ai dám ngăn đón bóng của hắn, sau đó liền thành trận đấu của một người.
Tôn Tuyết làm mọi cách nhưng một chút cũng không thể tham gia, tức giận đến hô to: "Hạ Nghị, cho dù cậu không thích tôi, phong độ ga lăng cơ bản cũng phải có chứ? "
"Trong trận đấu không phân giới tính, ngu dốt là tội lỗi." Hạ Nghị nói xong tiện tay đem bóng quăng đi, tức giận xoay người rời khỏi câu lạc bộ, dù sao bóng đã chơi, nhiệm vụ của hắn liền xong.
"Hạ Nghị, cậu đứng lại, không cho phép đi!"
Tôn Tuyết tức giận đến dậm chân đuổi theo hắn, Hà Cựu thấy thế không dấu vết tiến lên ngăn cô ta, ra vẻ kinh ngạc hỏi, "Tiểu tuyết làm sao vậy, ai chọc giận con? "
Tôn Tuyết còn muốn đuổi, thế nhưng bị người ngăn cản "Dì, dì đừng ngăn con a, con đang đuổi theo Hạ Nghị."
"Nga, tốt. Con mau đuổi đi, lúc này hẳn là nó còn chưa đi xa."
Hà Cựu nghe vậy vô tội tránh ra, Tôn Tuyết lập tức vọt qua cửa, Hà Cựu nhìn bóng dáng cô trong mắt đều là ghét, bà khinh thường hừ lạnh một tiếng, làm như nhớ tới chuyện thú vị, trên mặt lộ ra biểu tình xem kịch vui.
"Tiểu Nghị làm sao đi nhanh như vậy? "
Bên hông trầm xuống, một cánh tay hữu lực kéo bà vào trong lòng, Hà Cựu thu hồi biểu tình dư thừa dựa vào người phía sau, cười đến kiều mỵ "Anh không ly hôn, cũng không cưới em, con trai đương nhiên không đợi gặp anh."
"Tôn bí thư rất xem trọng con trai chúng ta."
"Ít tự mình đa tình, anh một ngày chưa ly hôn, nó lại một ngày không phải con trai anh."
Hà Cựu hừ lạnh một tiếng đẩy hắn ra, "Hạ Trung Thiên, em cảnh cáo anh, con trai em đã sắp trường thành, chờ hắn trưởng thành, anh muốn ly hôn em cũng không cần."
Thời điểm Tôn Tuyết đuổi tới cửa ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy, Đại tiểu thư tức giận một cước đá hỏng thùng rác ở cửa. Con gái bảo bối nổi giận, tôn bí thư mặt cũng đen, câu lạc bộ vừa mới còn rất náo nhiệt nhất thời một mảnh yên lặng.
"Hừ, ngột ngạt."
Hạ Nghị ngồi trên taxi mở điện thoại di động gửi cho Hà Cựu một tin nhắn: nhiệm vụ hoàn thành, giữ lời nói.
Đầu kia rất nhanh gửi lại một tin cho hắn:...
Hạ Nghị nhíu mày nhìn hồi âm, đột nhiên cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu Hà Cựu.
______________________________
Hứa Niên đã cực lực khắc chế mình, nhưng cơm đùi gà thật sự rất thơm, chỉ ngửi thôi đã nhịn không được nuốt nước miếng, Tưởng Viêm ghét bỏ gắp một miếng đùi gà đút cho cậu.
Nghĩ thầm làm sao lại có hộ tá không hợp cách như vậy, nếu mình sa thải cậu, phỏng chừng người này cũng không tìm được công việc khác.
"Ngô, cám ơn A Viêm."
Hứa Niên thụ sủng nhược kinh ăn đùi gà, trong lòng điên cuồng hò hét: nam thần thế nhưng đút mình ăn!
Sau khi ăn xong, Tưởng Viêm theo thói quen lấy thuốc lá, Hứa Niên trừng lớn mắt lộ ra khẩn trương nhìn hắn nhưng không nói gì, Tưởng Viêm bị cậu nhìn khó hiểu nảy ra một tia cảm giác tội lỗi.
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí tràn ngập xấu hổ. Hứa Niên chủ động mở miệng, ân cần nói: "Nếu không tôi giúp cậu châm lửa? "
Tưởng Viêm đem thuốc ném vào thùng rác, có chút khó chịu: "Quên đi, nhóc con."
Hứa Niên có chút không phục phản bác: "Tôi so với cậu còn lớn hơn một tuổi."
Tưởng Viêm hiển nhiên không đem lời cậu nói làm đặt vào lòng, cho dù trên chứng minh thư nói đã trưởng thành thì thế nào, bộ dạng trẻ con là sự thật, tuổi cũng không thay đổi được thực tế này.
Hứa Niên cũng không tiếp tục rối rắm vấn đề này, thu dọn sạch sẽ bàn ăn nhỏ, mang bánh ngọt chưa mở ra, ngữ khí khoe khoang: "Cậu đoán, là hình gì? "
Tưởng Viêm liếc hộp bánh ngọt nửa trong suốt, cảm thấy vấn đề này rất ngu ngốc, phối hợp lắc lắc đầu.
Hứa Niên hưng phấn rút dây mở hộp, hưng phấn giới thiệu: "Ta da, là một chiếc bánh đào tình yêu! Quả đào mật là tôi tự mình chọn, vừa ngọt vừa giòn, hơn nữa dùng chính là bơ thực vật, tuyệt đối sẽ không ngấy."
Tưởng Viêm làm bộ kinh ngạc gật gật đầu, nhìn bánh ngọt tình yêu kia, không biết sao đột nhiên nghĩ tới lời Hạ Nghị nói buổi sáng.
"Cậu năm nay mười sáu tuổi, phải cắm mười sáu ngọn nến ước nguyện mới chuẩn."
Hứa Niên nói xong kiên nhẫn cắm 16 ngọn nến lên bánh ngọt, Tưởng Viêm mới vừa phân tâm một chút Hứa Niên đã đứng dậy lưu loát đem rèm cửa kéo vào toàn bộ, bên trong một mảnh tối đen. Ngay sau đó là tiếng bật bật lửa.
16 ngọn nến từng cái được châm lửa, trước mắt sáng lên một mảnh ánh nến ấm áp, ngay sau vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật.
"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ! Happy birthday to you, Happy birthday to A Viêm! A Viêm, sinh nhật vui vẻ!"
Hứa Niên một bên vỗ tay một bên nhìn hắn nghiêm túc hát, cách một mảnh ánh nến người đối diện làm cho người ta cảm thấy ấm áp, Tưởng Viêm cảm thấy nhất định là do thắp quá nhiều nến, mình làm sao có thể bởi vì một tên nhóc mà đỏ mặt?
Hứa Niên hát xong bài hát sinh nhật thập phần hưng phấn vỗ tay 3s, sau đó nhanh chóng thu tay lại hô: "A Viêm, thừa dịp ngọn nến vẫn cháy, mau ước."
Ánh nến nóng đỏ mặt, Tưởng Viêm giống như từ cảnh trong mơ bừng tỉnh, ghét bỏ đem thân thể ngửa ra sau không muốn phối hợp "Ngây thơ."
"Chỉ là nghi thức thôi, không thì để tôi giúp cậu ước."
Hứa Niên thấy hắn thật sự ghét bỏ, dứt khoát lấy mình cứu quốc, nhắm mắt lại hai tay tạo thành chữ thập nghiêm túc ước nguyện, sau đó một hơi thổi tắt nến.
Hứa Niên thổi xong nến hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Tốt lắm, tôi thay cậu ước tốt lắm, ba nguyện vọng đó."
Tưởng Viêm:...
Rèm cửa bị kéo ra, bên trong vừa khôi phục ánh sáng, Hứa Niên đem nến dọn sạch, bắt đầu cắt bánh ngọt, vì tránh lãng phí nên bánh ngọt còn chưa đến 60cm, Hứa Niên dứt khoát từ giữa đem bánh ngọt cắt thành hai nửa.
Tưởng Viêm cắn một miếng, đào mật vừa giòn vừa ngọt, mùi bơ rất tự nhiên, phi thường thích hợp với mùa hè, tựa như cậu nói, hoàn toàn không ngấy.
Hứa Niên chờ mong hỏi: "Có phải ăn rất ngon không? "
Tưởng Viêm thấy cậu vẻ mặt chờ mong đột nhiên có chút không đành lòng đả kích "Không tồi."
Hứa Niên chợt được hắn khen không thích ứng, ngây ngô cười hai tiếng, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, ra vẻ thần bí hỏi: "Cậu muốn biết tôi mới vừa mới ước gì không? "