Tưởng Viêm hung tợn đe dọa: "Không được gọi như vậy nữa, đem con cá mập hỏng đó ném đi."
Diện mạo của hắn vốn là thiên về sắc bén, trên mặt còn mang theo vết thương, dáng vẻ đen mặt quả thực có thể dọa đứa trẻ năm tuổi khóc, nhưng Hứa Niên không cảm thấy sợ hãi chút nào.
"Mới vừa mua, một chút cũng không hỏng, ném đi thật lãng phí a, giữ lại lần sau chơi. Tôi đi lấy bánh ngọt, chúng ta cùng nhau ăn bánh ngọt."
Cậu nói xong cười tủm tỉm đem tiền cất vào túi, dưới ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập uy hiếp của Tưởng Viêm đem cá mập bỏ vào ngăn nhỏ dưới tủ TV.
Thời điểm xoay người nhịn không được lầm bầm lầu bầu một câu: "Rõ ràng chơi rất vui, đừng cho là tôi không thấy cậu cười. Đồ mạnh miệng mềm lòng."
Phòng bệnh vốn là không lớn, cậu tự cho là nhỏ giọng nói lại bị Tưởng Viêm nghe được rõ ràng, vốn là không biểu tình mặt càng đen, trầm giọng uy hiếp: "Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói, A Viêm bộ dạng thật đẹp trai."
Hứa Niên vẻ mặt chân thành nhìn hắn, ngữ khí chân thành tha thiết, ánh mắt thật to tràn ngập vô tội, Tưởng Viêm chỉ cảm thấy mình một quyền đánh vào bông, tính tình đột nhiên lại phát không được.
Phòng bệnh VIP tư nhân trang bị phi thường đầy đủ, tủ lạnh TV máy giặt đều có, có thể so với khách sạn năm sao. thời điểm Hứa Niên trở về thuận tay đem bánh ngọt buổi trưa tiểu muội muội tặng bỏ vào tủ lạnh, lúc này chơi mệt mỏi vừa vặn lấy ra ăn.
"Bánh ngọt dâu tây, có phải rất đáng yêu không." Hứa Niên như giáo viên mầm non dỗ bạn nhỏ, lấy bánh ngọt mát lạnh đến bên giường bắt đầu mở ra.
Đen mặt, uy hiếp? Tưởng Viêm biết lúc mình đen mặt có bao nhiêu dọa người, từng có lần đánh nhau, hắn còn chưa ra tay đối phương đã bị dọa chạy, chính là tiểu hài tử này thế nhưng hoàn toàn không sợ hắn?
Cũng không biết Hạ Nghị từ nơi nào tìm được hộ tá thần kỳ như vậy, không tim không phổi còn không biết lòng người hiểm ác, nói là lớn hơn mình một tuổi nhưng xem ra lại giống học sinh tiểu học hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con phấn nộn làm người ta muốn véo một phen, trên người lại rất gầy, thật ra còn chưa đến mức quá gầy, nhưng Tưởng Viêm theo bản năng cảm thấy một người có khuôn mặt bầu bĩnh làm cho người ta muốn véo một phen như vậy trên người cũng nên có chút thịt mềm mềm mới khỏe mạnh.
Hứa Niên còn không biết nam thần đang coi trọng khuôn mặt phấn nộn cra mình, đem bánh ngọt trong hộp lấy ra, múc một miếng nhỏ đưa đến bên môi Tưởng Viêm, hoàn toàn không sợ hãi người đàn ông đen mặt như Tu La này, lấy lòng cười: "Ăn một miếng."
Mùi vị thơm ngon hấp dẫn, Tưởng Viêm khẽ nhíu mày định cự tuyệt, lúc này di động đột nhiên vang lên.
Hứa Niên hiểu chuyện thu hồi tay, ý bảo hắn nghe điện thoại.
Tưởng Viêm nhìn thông báo cuộc gọi đến biểu hiện không muốn nghe, tiếng chuông vang một đoạn thời gian thì ngừng lại. Ngay sau đó lại vang lên, đối phương giống như tính toán gọi cho tới khi hắn nguyện ý nghe điện thoại mới thôi.
Tưởng Viêm "Sách" một tiếng, không kiên nhẫn nhận điện thoại: "Alo, mẹ."
"Một tuần không về nhà, con trong lòng còn có bà mẹ này hay không? Ngày mai phải trở về, đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nữ bén nhọn, Hứa Niên ở một bên làm bộ tránh nghi ngờ dời tầm mắt, lại nhịn không được dựng lỗ tai.
Tưởng Viêm thần sắc mỏi mệt, lạnh lùng đánh gãy: "Con không thể quay về."
"Cái gì không thể về, Tưởng Viêm, con trưởng thành rồi cũng không cần mẹ phải không? "
"Con thật sự không thể quay về."
"A Viêm, coi như mẹ cầu con, lần này con phải trở về, con không trở lại, mẹ làm sao sống a, đời này mẹ chỉ có con, mẹ cầu con, ngày mai con đến trước tám giờ."
Đầu kia nói xong treo điện thoại, Tưởng Viêm dùng tay trái không bị thương duy trì động tác cầm di động, chỉ cảm thấy trong lòng một trận chua xót, trong miệng cũng chua xót.
Sau một lúc lâu hắn mới thở dài buông tay, đột nhiên...... Một cỗ hương vị ngọt ngào kéo tới, đầu lưỡi theo bản năng cuộn lại, kem tan chảy trong khoang miệng.
Hứa Niên thu hồi thìa, cười tủm tỉm nhìn hắn, vẻ mặt đều là khờ dại cùng ngây thơ hỏi: "Miếng đầu tiên cố ý để lại cho cậu đó, có phải rất ngọt không? "
Tưởng Viêm biểu tình cứng đờ rất nhanh phản ứng lại, lung tung đem kem trong miệng nuốt xuống, chán ghét nhìn cậu cảnh cáo: "Ít tự làm chủ, tôi ghét bánh ngọt."
**
Hứa Niên trên mặt hiện lên một mạt lúng túng, bất quá cậu rất nhanh đã điều chỉnh tốt biểu tình, lạc quan xúc dâu tây trên bánh ngọt lên, "Kia dâu tây cho cậu ăn."
"A Viêm, cậu giận? "
Tưởng Viêm nhìn người trước mặt vẻ mặt khờ dại lấy lòng có chút phức tạp, lạnh lùng xoa tóc, thanh âm không có độ ấm, ngữ khí nghiêm túc: "Cậu đi đi, ngày mai không cần đến đây."
Hứa Niên nghe ngữ khí hắn thay đổi, không phải tức giận hay bất lực mà là thật sự muốn đuổi mình đi, nhất thời luống cuống, vội vàng áy náy nói: "Tôi sai rồi, cậu không thích tôi sẽ không làm như vậy, đừng đuổi tôi đi."
Hứa Niên thấy hắn không có phản ứng, thật cẩn thận gọi: "A Viêm"
Tưởng Viêm lớn tiếng trách cứ: "Không cho phép gọi như vậy!"
"Được được, tôi không gọi." Hứa Niên hoảng sợ, vội vàng sửa miệng: "Kia Tưởng Viêm, tôi về sau gọi tên cậu được không, đừng tức giận, cậu cảm thấy tôi làm không tốt chỗ nào, tôi sẽ sửa."
Tưởng Viêm tâm phiền ý loạn lấy một xấp tiền thật dày ném cho cậu: "Cầm đi, về sau không được đến nữa."
"Tôi không cần."
Hứa Niên gấp đến độ muốn khóc, buổi trưa ở chung vẫn tốt, làm sao lại bởi vì cái bánh ngọt mà thay đổi sắc mặt chứ? Cậu âm thầm ảo não bản thân mình tự chủ trương, nếu không có tự cho là đúng đút Tưởng Viêm ăn bánh ngọt thì tốt rồi, hắn nhất định sẽ không tức giận như vậy.
Người con trai lạnh lùng không nhìn cậu. Thầm mến người này lâu như vậy, cậu biết rõ Tưởng Viêm, người này ngày thường đối ai cũng không có sắc mặt tốt nhưng cũng rất ít khi thật sự tức giận, hiện tại đối phương hiển nhiên là giận thật, nói không chừng còn có thể chán ghét mình.
Nếu hôm nay mình thật sự rời đi, ngày sau gặp lại cũng vô pháp chào hỏi.
Hứa Niên mở miệng bất giác mang theo nức nở: "Tôi không cần tiền của cậu, Tưởng Viêm, tôi biết sai rồi, tôi cam đoan về sau không bao giờ... tự chủ trương nữa, cậu bảo tôi làm cái gì thì tôi làm cái đó, cậu đừng đuổi tôi đi."
Tưởng Viêm nghe thanh âm cậu không đúng rốt cục ngẩng đầu nhìn, cặp mắt to kia đã muốn đỏ, nước mắt ở hốc mắt đánh chuyển giống như tùy thời đều có thể rơi xuống.
Tưởng Viêm đột nhiên cảm thấy mình rất khốn nạn.
Người trước mắt này có lẽ rất cần phần việc làm này, nam hài này rõ ràng rất thích cười, không tim không phổi thật sự giống như trong thế giới của cậu không có khái niệm "Người xấu", mình đem cảm xúc tồi tệ giận chó đánh mèo lên một đứa nhỏ đơn thuần như vậy không khỏi tàn nhẫn.
Tưởng Viêm không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, dùng tay trái không bị thương lấy tờ giấy ở đầu giường đưa cho cậu, ngữ khí vẫn lạnh nói: "Em trai, không thể khóc."
Hứa Niên hít một hơi, tiếp nhận khăn tay xoa xoa mắt, thanh âm rất nhỏ như ủy khuất lên án: "Cậu không cần tôi." Ngữ khí này...... Làm sao cảm giác mình bị đối phương coi thành người giám hộ?
Tưởng Viêm nhất thời nghẹn một hơi, hỏi: "Cậu là học sinh của trường nào." Hứa Niên thành thật trả lời: "Nhất Trung." Tưởng Viêm suy nghĩ sâu xa, nói: "Việc làm này không thích hợp với cậu, cần bao nhiêu tiền tôi có thể cho cậu, trước tiên trở về đem sách học xong đã rồi lại làm việc." Hứa Niên nghe vậy có chút chột dạ, ngập ngừng nói: "Tôi và cậu không thân cũng chẳng quen, cậu làm chi cho tôi nhiều tiền như vậy? " Tưởng Viêm không kiên nhẫn nói: "Không nên hỏi nhiều như vậy, thiếu bao nhiêu tiền tôi giúp cậu, trước khi trưởng thành ở trường học thành thật học."
Hứa Niên đương nhiên không có khả năng đáp ứng, liên tục lắc đầu: "Tôi không cần cậu giúp đỡ."
"Vì sao? "
"Tôi chỉ muốn ở lại chăm sóc cậu, bởi vì tôi thích, tôi thích... thật."
Hứa Niên kém chút nữa nói lộ hết, ở dưới ánh mắt áp bách của đối phương sửa miệng nói dối.
Tưởng Viêm nghe vậy có chút kinh ngạc, không nghĩ tới người trước mắt nhìn trắng trắng mềm mềm như cậu nhóc chưa cai sữa này còn quá có cốt khí.
Hứa Niên bị hắn nhìn càng thêm chột dạ, lòng bàn tay cũng chảy ra một tầng mồ hôi, không tự giác cúi đầu.
Tưởng Viêm lại nghĩ lầm cậu là bị mình làm tổn thương lòng tự trọng, sau một lúc lâu mới thỏa hiệp mở miệng nói: "Về sau tan học lại đây. "
"Thật sự? Cậu không đuổi tôi đi?! " Hứa Niên vui mừng quá đỗi, thanh âm bởi vì hưng phấn mà cao lên vài đê-xi-ben, quả cũng không tệ lắm.
Tưởng Viêm cảm thấy đứa nhỏ không thể nuông chiều, vì thế mặt lạnh hừ một tiếng: "Nhìn biểu hiện của cậu."
Hứa Niên hưng phấn đối hắn làm một cái chào theo nghi thức quân đội: "Tôi nhất định biểu hiện thật tốt, cậu bảo tôi làm cái gì thì tôi làm cái đó."
Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt hoàn toàn không thích hợp biểu tình nghiêm túc, Tưởng Viêm thầm nghĩ: thấy thế nào cũng như là đứa trẻ cố gắng giả bộ người lớn, bất quá là đứa nhỏ không khiến người chán ghét.
Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, màn đêm buông xuống Hứa Niên lưu luyến không rời chạy xe trở về nhà phòng bệnh,666 trong ít đi vị hộ tá này xem ra im lặng hơn rất nhiều.
Có hay không bình an về đến nhà. – Tưởng Viêm nghĩ
Cùng lúc đó, Hạ Nghị cũng chuẩn bị rời khỏi nhà họ Liễu, Liễu Nhất tiễn hắn tới cửa.
"Anh cậu khi nào thì đi? "
"Anh trai sáng mai sẽ lên máy bay, tối qua cậu lại mất ngủ sao? "
"Còn tốt, sau nửa đêm thì ngủ được. Nhưng là có cậu ở bên cạnh ngủ ngon hơn." Lần này Hạ Nghị nói ngược lại là lời nói thật, dù sao cũng là gặp cha mẹ, mất ngủ cũng bình thường.
Liễu Nhất áy náy nói: "Anh trai khó được trở về một lần, tôi đêm nay ngủ cùng với anh trai."
Hạ Nghị nghe vậy chỉ cảm thấy đỉnh đầu đột nhiên một ngọn lửa cháy bừng bừng, ánh mắt nháy mắt trở lên nguy hiểm.
Liễu Nhất chấn kinh trừng lớn ánh mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên gần sát, trên môi chợt lạnh, hô hấp bị người cướp đi. Ngay sau đó là một cỗ đau nhức, môi bị cắn một chút.
"Hô"