Thẩm Tư Duệ đột nhiên nắm ngược lại tay Diêu Vận Lạc, ánh mắt như lửa đốt. Thế nhưng gương mặt kia vẫn ngây ra, đôi môi mấp máy mà chẳng thốt lên câu từ nào.
Tình thế này kích thích tính cách tiềm ẩn của Diêu Vận Lạc. Cô ấy nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên muốn trêu chọc cô nhóc.
Diêu Vận Lạc nhích tới, Thẩm Tư Duệ theo quán tính lùi ra sau, tựa vào thành ghế. Khoảng cách đã gần, vậy mà giảng viên Lạc hình như không có ý dừng lại, gương mặt áp sát tới, đột ngột phóng đại khiến cô nhóc giật mình. Tiếng thình thịch văng vẳng bên tai, chính bản thân Thẩm Tư Duệ cũng cảm nhận được nhịp đập trong lòng ngực. Nhanh dần, nhanh dần.
Diêu Vận Lạc nhếch môi, là nụ cười lần đầu gặp mặt, đầy quyến rũ: "Em đang nghĩ gì đó?"
Hơi thở nóng ấm phả lên mặt, lại thêm mùi hương quen thuộc tràn về khoé mũi. Đột nhiên Thẩm Tư Duệ cảm giác toàn thân ngứa ngáy, trong lòng đầy rạo rực. Thời khắc này những câu chữ trong tiểu thuyết cô nhóc từng đọc bỗng ùa về. Từng cảnh thân mật mà Thẩm Tư Duệ đầy ngượng nghịu mỗi khi tưởng tượng, dần dần hiện lên...
Hai người giữ nguyên tư thế, một người áp sát câu dẫn, một kẻ mặt phiếm hồng ngại ngùng. Thời gian như ngừng trệ, không gian chỉ còn tiếng nhạc dịu nhẹ văng vẳng.
Ánh mắt Thẩm Tư Duệ lia tới đôi môi mềm mại của cô ấy, đột nhiên muốn chạm vào. Suy nghĩ này làm gương mặt cô nhóc đỏ bừng.
Mãi cho đến khi giai điệu bản nhạc chuyển sang nhanh hơn, có lẽ là đoạn điệp khúc, Thẩm Tư Duệ đánh bạo nhích tới, hưởng thụ đôi môi mềm mịn, lành lạnh của giảng viên Lạc.
Diêu Vận Lạc sững sờ, nhìn đến gương mặt phiếm hồng của cô nhóc, cảm nhận được bờ môi ấm áp, trong lòng như có dòng nước ngọt lan khắp nơi. Khoé môi cô ấy lộ ra ý cười, đảo khách thành chủ.
Trong nháy mắt, thế giới trở nên hỗn loạn. Thẩm Tư Duệ cảm nhận sự chủ động đến từ giảng viên của mình, không khỏi kinh ngạc. Cô ấy đang đáp lại nụ hôn của mình sao? Hương vị thanh ngọt này, thích quá. Nhưng đi kèm với sự thích thú là sự ngại ngùng đan xen. Đây là lần đầu Thẩm Tư Duệ hôn môi với một người, cô nhóc chủ động, cô nhóc được đáp trả...
Khoảnh khắc này thời gian như chậm lại, hai đôi môi dây dưa với nhau, đột nhiên Diêu Vận Lạc dừng lại, tách khỏi Thẩm Tư Duệ, sau đó là một chiếc mềm mại ướt ướt quét nhẹ qua, theo đường cong môi cô nhóc mà phác hoạ.
Giờ phút này bé con trong vô cùng mê người. Đôi mắt khẽ chớp, bờ mi cong cong động đậy. Cái vẻ ngơ ngác kia làm Diêu Vận Lạc cảm thấy trong lòng nóng dần lên, rạo rực, khó chịu.
Thẩm Tư Duệ thấy đối phương dừng lại, hơi thở ấm áp kia như nặng hơn, lòng có chút ngứa ngáy, trống rỗng. Cái cảm giác này lạ quá, cô nhóc chưa từng gặp qua bao giờ. Thẩm Tư Duệ vòng tay qua người Diêu Vận Lạc, ôm chặt lấy cô ấy, hi vọng có thể lắp đầy cái cảm giác kia.
"Giảng viên Lạc, em... khó chịu quá." Cô nhóc nỉ non lời trong lòng.
Điều này kích thích Diêu Vận Lạc theo bản năng tiếp tục hành động. Bờ môi lạnh lẽo bắt đầu di chuyển sang má trái, rồi đến vành tai, cô ấy mút nhẹ.
Thẩm Tư Duệ run lên, cơ thể cô nhẹ bẫng, vô lực. Bờ môi giảng viên Lạc từ lành lạnh dần chuyển sang nóng ấm, thiêu đốt từng nơi mà nó đi qua.
"Duệ Duệ, em là quỷ nhỏ hiện thân câu dẫn tôi phải không?" Diêu Vận Lạc hỏi, âm thanh khàn khàn, nhưng chưa đợi Thẩm Tư Duệ trả lời đã tiếp tục dán bờ môi vào gáy cô nhóc.
Uổng cho cô ấy còn nghĩ Thẩm Tư Duệ là bé con vô hại. Sai rồi, em ấy chính là quỷ nhỏ, quỷ nhỏ ngây thơ không làm gì cũng khiến Diêu Vận Lạc thích mê.
Hai người con gái dính sát vào nhau, tiếng nhạc nhẹ vang, không gian vô cùng ám muội. Giữa cái tình cảnh ấy, tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang mọi hành động.
Diêu Vận Lạc khó chịu. Thẩm Tư Duệ còn khó chịu hơn! Thế nhưng hai người vẫn từ từ tách nhau ra.
Cả mặt Thẩm Tư Duệ đỏ bừng, cô nhóc quay lưng về phía Diêu Vận Lạc, không dám đối mặt. Chỉ trộm nhìn cô ấy đúng một cái.
Ngược lại Diêu Vận Lạc rất nhanh khôi phục trạng thái. Cô ấy nhìn Thẩm Tư Duệ, vơ lấy áo khoác của mình choàng cho cô nhóc, sau đó chỉnh sửa lại trang phục trên người, bước ra mở cửa.
Người đến là bà chủ. Bà đưa cho cô ấy chìa khoá tiệm, đôi mắt lia vào trong tìm kiếm hình bóng Thẩm Tư Duệ. Diêu Vận Lạc tinh ý, giả vờ nhích sang che chắn tầm nhìn.
"Nếu không còn chuyện gì nữa, bà chủ buổi tối vui vẻ."
Một câu với ý tứ rõ ràng. Bà chủ đương nhiên nhìn ra Diêu Vận Lạc muốn tiễn khách. Cũng không ở lại làm gì nữa, dặn dò thêm đôi câu rồi tạm biệt.
Diêu Vận Lạc nhìn theo bóng hình kia, mãi đến lúc chỉ còn là chấm nhỏ mới thu hồi tầm mắt, đóng cửa trở vào phòng.