"Thẩm Tư Duệ, cẩn thận!" Từ xa vang lên tiếng hét một bạn nam.
Thẩm Tư Duệ đang đi đường, nghe xong phản xạ có điều kiện ngoảnh đầu lại tìm chủ nhân giọng nói kia. Cậu ta bảo cẩn thận cái gì?
Trán bất chợt cảm thấy đau đớn, đôi chân không vững lùi về sau, cơ thể cô hơi lảo đảo, cuối cùng té cái ạch.
Thẩm Tư Duệ nhăn mày giơ tay xoa lấy vùng bị đập. Đồng thời nhìn sang bên cạnh, là quả cầu lông, hung thủ khiến trán cô sắp sưng một cục.
Bạn nam hét to lúc nãy nhanh chóng chạy sang. Thẩm Tư Duệ nhìn một lúc mới chậm chạp phản ứng.
"Ngô Triết?"
Ngô Triết gật đầu, "Ừ, cậu ổn không vậy?" Tới hắn cũng mém tí không nhận ra.
Ngô Triết đưa tay muốn sờ đầu Thẩm Tư Duệ xem thử, cô lập tức giãn cách ba mét với anh chàng.
Hắn khựng người, sao trước đây mình không biết Thẩm Tư Duệ có tính cảnh giác cao như vậy? Hắn thu hồi bàn tay ở giữa không trung lại, đột nhiên cảm thấy ngại ngùng.
Thẩm Tư Duệ vớ quả cầu bên cạnh, ném tới cho Ngô Triết. "Mình đủ sức tự lo liệu, cảm ơn đã quan tâm."
"Ừa, là lỗi của mình." Sau đó nhận lấy quả cầu, "Đi trước đây."
Thẩm Tư Duệ học cấp ba gần được hai năm, và đây là lần đầu tiên cô trò chuyện cùng cán sự môn Anh của lớp. Bình thường cứ thấy nhoi nhoi, không ngờ lại là một người trầm ổn.
Uyển Đình mua nước xong, trở về thấy bóng lưng cô bạn mình ở giữa chốn đông... à nhầm sân trường.
"Tiểu Duệ, sao cậu ngồi bệt xuống đất vậy?" Cô nàng sửng sốt, nhanh chóng khụy gối cho bằng độ cao Thẩm Tư Duệ.
"Không sao, vừa bị cầu đập vào trán."
Thật ra là có sao, rất rất có sao luôn. Lực con trai đánh vào quả cầu lông, cô còn lạ gì nữa? Đau như đập đầu vào đá ấy.
Uyển Đình đỡ cô dậy, nhìn chằm chằm quả trán ửng đỏ, có dấu hiệu bắt đầu sưng. Cô cười ha hả.
"Coi kìa, sắp thành Dương Tiễn luôn rồi."
Thẩm Tư Duệ trừng mắt, "Cậu phải an ủi mình chứ?"
Uyển Đình giơ tay lau giọt nước mắt do cười quá nhiều, nín nhịn lại tràn cười kế tiếp, sau đó đưa cô đến phòng y tế.
Trên đường đi, Thẩm Tư Duệ kể lại chi tiết vụ việc kia, kèm theo chút cảm thán với tính cách trong ngoài bất nhất của Ngô Triết.
Uyển Đình cười khẩy, "Không phải tính cách khác biệt đâu, cậu ta thay đổi đấy. Là chịu ảnh hưởng từ cô Lạc."
Chịu ảnh hưởng từ giảng viên Lạc? Thì ra không phải mỗi cô, giảng viên Lạc luôn có sức hút với mọi người.
Bước vào phòng y tế, mắt Uyển Đình bỗng sáng quắc.
Ố là la biết gì không? Trong phòng y tế ngoài cô y tế còn có một người nữa. Nhìn thấy liền sướng rơn. Uyển Đình hí hửng bước lên gọi, "Tiểu Vân."
Khiết Vân đang ghi chép sổ, nghe thấy âm thanh quen thuộc liền ngẩng đầu ừ một tiếng. Sau đó dời tầm mắt sang người bên cạnh, Thẩm Tư Duệ.
Khiết Vân tiếp xúc với cô nhóc này được một vài lần. Con bé đưa cho cô hộp sữa bắp, bảo là Uyển Đình nhờ nó đưa hộ.
Sữa bắp vốn là thức uống yêu thích của Khiết Vân. Thẩm Tư Duệ mỗi ngày đều đặn đến đưa đồ, được một tuần thì Uyển Đình xuất hiện. Rồi tỏ tình, rồi yêu đương. Một câu chuyện nhàm chán, có chút sóng gió, khó khăn. Thế nhưng cả hai thích nhau là thật.
Bẵng đi một thời gian Khiết Vân mới biết, Thẩm Tư Duệ vừa đưa sữa vừa cực nhọc tư vấn tình yêu cho Uyển Đình. Tuy Thẩm Tư Duệ chưa yêu, nhưng cô nghe nhạc tình cảm sướt mướt và đọc câu chuyện đằng sau nó khá nhiều, cho nên những gì tư vấn cho cô bạn mình đều là kinh nghiệm tích lũy từ các bản nhạc. Tưởng không được ai ngờ được không tưởng.
Bởi vì Uyển Đình không hề biết, Khiết Vân cũng thích em ấy lâu rồi, từ những năm đầu cấp hai, khi mà em ấy tham gia vào đội y tế cùng cô.
Hồi tưởng lại một chút chuyện xưa, sau đó bảo hai cô ngồi xuống. Cô y tế quan sát vết sưng, tính bảo Uyển Đình mua nước đá chườm một tí là xong ngay thì thấy ánh mắt nồng nàn tình cảm của em ấy đối với Khiết Vân.
Khiết Vân từ tốn viết nốt dòng cuối cùng, sau đó ngẩng mặt cười ấm áp, xoa đầu Uyển Đình mấy cái.
Thẩm Tư Duệ cùng cô y tế bất ngờ bị rải cơm chó: "..."
Năm cấp hai Khiết Vân trực y tế, Uyển Đình xin tham gia cùng. Cả hai đem lòng quý mến đối phương từ lúc ấy. Mãi đến cuối cấp hai, khi Khiết Vân sắp lên cấp ba Uyển Đình mới dám tỏ tình. Không ngờ lại hốt được người yêu, cô nàng bắt đầu học tập chăm chỉ, phấn đấu vào ngôi trường Khiết Vân theo học kia.
Lên cấp ba Khiết Vân không trực y tế nữa, chỉ thỉnh thoảng lên đây phụ cô y tế. Cô y tế cũng dần quen thuộc bóng hình kia, một con người lạnh nhạt, động tác dịu dàng chăm sóc bạn học, nhưng nét mặt khiến người ta run rẩy.
Vậy mà hôm nay cô chứng kiến em ấy cười ấm áp! Lại còn xoa đầu một cô gái khác! Em gái em ấy chăng?
"Cô đi mua đá viên, các em nói chuyện thoải mái." Ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng quyết định tự đi mua.
Uyển Đình đợi cô y tế rời đi mới đỏ mặt ngại ngùng, "Tiểu Vân đáng ghét, tự dưng xoa đầu em."
"Không xoa đầu vậy hôn nhé?" Khiết Vân nói tỉnh bơ. Dường như có làm quá thêm tí nữa cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Thẩm Tư Duệ: "..." Xin đừng ngược cẩu độc thân.
Uyển Đình cúi đầu, vành tai ửng đỏ, "Mấy chuyện đó đợi nơi ít người hẵng làm."
Ước mơ Khiết Vân là làm bác sĩ, cho nên việc đến phòng y tế thường xuyên là để phục vụ mục đích này. Vì vậy Uyển Đình cũng không hỏi mấy câu vô nghĩa như tại sao chị lại ở đây?
Cô nàng dời lực chú ý sang bóng đèn năng suất cực kì cao, Thẩm Tư Duệ, bất chợt nhớ ra một vấn đề.
"Đúng rồi, vụ làm thêm? Cậu chưa trả lời mình."
Khiết Vân cũng nhìn sang Thẩm Tư Duệ, không tiếp tục làm càn với người yêu mình.
Thẩm Tư Duệ chầm chậm suy nghĩ, vô thức nhớ tới giảng viên Lạc, cô hạ giọng đủ ba người nghe.
"M-mình muốn học pha chế."