Ái chà, lòng lại xao xuyến bởi lũ trẻ rồi. Làm giảng viên coi bộ cũng có điểm thú vị.
Diêu Vận Lạc gập laptop lại, rót một ly sữa đặt lên bàn ăn.
"Lạc Lạc, chị thấy áo vest màu nho của em đâu không?"
Giọng nam trầm thấp từ ngoài cửa vẳng vào. Diêu Cố gãi gãi đầu, ngũ quan thanh tú không bị mái tóc rối bù làm ảnh hưởng. Hắn phục trang gọn gàng, áo sơ mi trắng đóng thùng trong chiếc quần màu nho.
"Nó ở trên giá quần áo ấy. Vừa nãy chị tiện tay treo lên."
Diêu Cố gật gật đầu, "Cảm ơn chị."
Trong lúc hắn đi lấy áo, Diêu Vận Lạc uống một ngụm sữa. Lấy một xấp giấy ra, cô bắt đầu công cuộc chấm bài. Làm giảng viên chỉ ngán nhất việc này.
Thật ra do Diêu Vận Lạc tự làm khó bản thân thôi. Chấm bài cứ đúng đúng sai sai rồi ghi điểm, như này chẳng phải đơn giản hơn sao? Chỉ là đối với cô, những bài kiểm tra như này sẽ tiết lộ một phần kiến thức của các em. Từ đó ưu tiên cải thiện phần học sinh còn kém.
Diêu Cố ló đầu vào, "Chị, bố nói tiệc rượu tối nay là đi ra biển." Ánh mắt hắn đảo sang trái, rồi lại dời sang phải. "Chị không đi thật sao?"
Diêu Vận Lạc trả lời chắc nịch, "Không đi." Cô cúi đầu tiếp tục chấm bài, động tác nhanh thoăn thoắt.
Diêu Cố thở dài, chị hắn hắn còn không rõ sao? Tính cách hệt như bố hắn. Nói một là một, nói hai là hai, khá là cứng đầu, kiên định.
"Vậy em đi trước. Tầm hai ngày nữa sẽ về."
Diêu Vận Lạc khẽ "ừm" một tiếng. Đợi khi Diêu Cố rời nhà rồi mới đặt bút xuống.
Sinh viên năm nhất thật nhàn hạ. Cô bất chợt hồi tưởng lại thời học sinh, năm cô bằng tuổi Tiểu Cố...
...
Có lẽ vì chuyến ngoại khoá cuối tuần, giáo viên học sinh trông tất bật hơn hẳn. Nhìn mọi người nôn nao, háo hức chuẩn bị, không hiểu sao Diêu Vận Lạc lại có cảm giác vui vẻ.
Sáng nay giáo viên cả trường chỉ dạy hai tiết, xong hướng dẫn cho lớp chủ nhiệm làm vệ sinh lớp học. Đối với giáo viên bộ môn như Diêu Vận Lạc, phải ở lại trường làm hồ sơ sổ sách.
Trùng hợp làm sao, hai tiết duy nhất này là của lớp 11A1 - lớp Thẩm Tư Duệ.
Diêu Vận Lạc mở điện thoại, cười tủm tỉm nhìn ảnh cô học trò tối qua.
Không hiểu tại sao lại có người không thích lũ trẻ.
Chuông trường reo lên mấy hồi, cô nhét điện thoại vào túi xách, nhanh chân lên lớp.
Sau chuyến ngoại khoá tổ Ngoại ngữ phải nộp bài luận do học sinh viết. Vậy nên bài học hôm nay là luyện văn phong, trên bảng chi chít chữ thon thon đều nét.
Cũng may Diêu Vận Lạc viết chữ đẹp, bọn nhóc cũng thích nhìn bảng hơn.
Sờ đến cái bông lau bảng, cô nhíu mày. Lớp 11A1 vậy mà lại làm biếng.
Đang giờ học tự thân đi nhúng nước bông bảng có vẻ không hay cho lắm. Nhưng bọn nhóc đang chăm chỉ làm bài luận cô cũng không muốn nhờ làm.
Đành chịu đựng một chút vậy.
Diêu Vận Lạc một tay che ngang mũi, cọ xát bông bảng lên. Bụi phấn theo động tác vương vãi. Cô điều chỉnh đôi tay, cố gắng không làm ảnh hưởng đến tụi nhỏ.
Các thành viên 11A1 bên dưới cắm cúi làm bài, ngoại trừ Thẩm Tư Duệ vốn từ ít ỏi nên viết bừa cho xong. Những động tác kia của Diêu Vận Lạc cứ thế thu vào mắt cô. . Truyện Kiếm Hiệp
Giảng viên Lạc thật tốt. Bông bảng chưa giặt là lỗi của lớp, vậy mà cô ấy chẳng lớn tiếng rầy la nhờ vả.
"Uyển Đình, mình đi vệ sinh tí." Thẩm Tư Duệ quyết định mượn cớ đi vệ sinh để giặt bông bảng.
"Hả? Có cần mình theo giám sát không?" Uyển Đình ngẩng đầu hỏi. Thấy cô bạn mình lắc đầu, cô mới nói tiếp, "À ừ, không biết viết bài luận tiếng Anh nên đi vệ sinh giết thời gian chứ gì." Dời tầm mắt sang quyển vở, tay Uyển Đình thoăn thoắt chuyển động.
Thẩm Tư Duệ không đồng tình, mục đích cô đi vệ sinh cao cả hơn cái giết thời gian nhiều. Nhưng cũng không lên tiếng giải thích.
Làm người tốt cần gì khoe khoang? Mà vốn cái này cũng không phải người tốt gì, rõ ràng là lỗi của lớp.
Lúc bước lên bàn giáo viên xin phép Diêu Vận Lạc, cô tính toán lại. Khăn lau bảng ma sát tốt hơn bông lau, bụi cũng đỡ hơn. Mà trước nhà vệ sinh có rất nhiều khăn bảng, chúng được rải đầy trên một tảng đá lớn.
Thẩm Tư Duệ ra khỏi lớp liền đi đến tảng đá đó, rồi tùy tiện lựa chiếc khăn màu trắng, nhúng nước vắt thật khô rồi mang lên lớp.
Khi cô đặt khăn bảng lên bàn giáo viên, Diêu Vận Lạc đang nói gì đó với Ngô Triết. Vì khoảng cách khá xa, âm lượng cũng nhỏ, Thẩm Tư Duệ không nghe ra họ trò chuyện gì.
Cô về chỗ, Diêu Vận Lạc cũng trở lại bàn giáo viên.
Thẩm Tư Duệ cúi đầu giả vờ làm bài, thỉnh thoảng liếc trộm phản ứng giảng viên Lạc.
Tầm mười lăm phút sau Diêu Vận Lạc mới phát hiện ra khăn lau bảng, chạm nhẹ thấy ướt ướt, cô nghi hoặc lục lại trí óc một chút. Ban nãy rõ ràng có thứ này đâu?
Dẹp suy nghĩ qua một bên, Diêu Vận Lạc lấy phấn chép tiếp bài của Ngô Triết lên bảng cho những bạn khác tham khảo.
Về phần Thẩm Tư Duệ, có trời mới biết tim cô đập nhanh thế nào. Cảm xúc lúc này cứ như chột dạ vậy. Cơ mà sao phải chột dạ nhỉ? Mình giúp giảng viên Lạc mà sợ cô ấy phát hiện là gì đây?
Chú ý thấy Diêu Vận Lạc dùng khăn mình giặt để lau bảng, Thẩm Tư Duệ cảm thấy nhẹ nhỏm một chút. Tự nhủ rằng giảng viên Lạc chỉ nghĩ bản thân đãng trí hoặc vốn không để ý mấy việc này.
Cô nào biết Diêu Vận Lạc trí nhớ rất tốt, cũng chẳng phải dạng không quan tâm những thứ xung quanh. Phải biết là cô nàng chỉ tạm gác lại, về nhà tính toán sau.