"Thật sao? Có thể học kèm một - một miễn phí sao?"
Thẩm Tư Duệ vui mừng ngạc nhiên hỏi. Cô không giỏi môn tiếng Anh, nhưng môn này rất quan trọng, không phải không giỏi là có thể bỏ qua. Các ứng dụng học tiếng Anh kèm một - một hoặc là tính phí hoặc là dùng thử rồi trả tiền. Ai lại muốn chi tiền cho một môn học mà không biết trước tương lai chứ?
"Đương nhiên! Mình biết cậu muốn cải thiện tiếng Anh, vừa hay anh trai mình thiết kế ra ứng dụng này, chỉ có 5 suất miễn phí. Mình không nhiều lời liền lấy 2 suất, cậu mau khen mình đi!"
Uyển Đình đeo giày vào, chỉnh ba lô ngay ngắn trên vai, nói xong liền bật cười. Cô nàng khoái chí khoác vai Thẩm Tư Duệ, nháy nháy đôi mắt nói tiếp.
"Mau về, mau về, trời sắp mưa rồi!"
Thẩm Tư Duệ ngớ ra một lúc, đôi vai bị đè nặng, cô chao đảo suýt té. Đợi khi cô lấy lại thăng bằng Uyển Đình đã kéo cô chạy một mạch ra cổng trường.
"Uyển Đình... cảm ơn cậu." Cô mỉm cười đầy ngọt ngào.
Uyển Đình cũng bất ngờ, bước chân vẫn không dừng lại.
"Cái gì vậy chứ... Đột nhiên khách sáo như vậy, cậu định quyến rũ mình sao?" Cô nàng cười khúc khích, "Cô gái à, mình có người yêu rồi."
"Mình mới không thèm quyến rũ cậu." Thẩm Tư Duệ chen lên, nắm tay Uyển Đình tăng tốc.
Bầu trời ban nãy đã nhiều mây, lúc này còn âm u hơn, một mảng tối đen như mực. Có lẽ không bao lâu nữa trời sẽ mưa.
Lúc hai cô nàng gần đến trạm xe điện, mưa đột nhiên đổ ào xuống. Xem như ông trời muốn chọc ghẹo hai người. Chạy nhanh như vậy, cuối cùng vẫn bị ướt mưa.
"Bác tài, trả cho hai người." Thẩm Tư Duệ đặt mấy xu lẻ lên, quay người nắm tay Uyển Đình kéo đi tìm chỗ.
Tàu điện hôm nay khá đông, chỉ còn trống vừa đúng một chỗ ngồi, Thẩm Tư Duệ nhường cho Uyển Đình.
"Cậu đứng không sao chứ?"
Thẩm Tư Duệ tay dọc điện thoại, đáp:
"Ừm, không sao. Ba việc này nhằm nhò gì mình chứ. Ngược lại là cậu, sức đề kháng đã yếu, bây giờ còn ướt mưa thành thế này."
Phải chi trên người cô còn cái áo nào không ướt, cô sẽ lập tức đổi cho Uyển Đình.
Một cô nàng độ hai mươi tuổi hơn mỉm cười kéo tay áo Thẩm Tư Duệ.
"Này, em ngồi ở đây đi."
Thẩm Tư Duệ không kịp phản ứng, ngớ người, nhìn cô nàng kia một lúc lâu, nhìn đến mức người ta thấy ngượng.
"A, chị cứ ngồi đi. Em không sao đâu..." Thẩm Tư Duệ xua tay, sao có thể để con gái nhường chỗ chứ.
Cô đảo con ngươi một vòng quanh xe, đàn ông con trai nhiều thế này...
Người kia phì cười, "Em ướt như chuột lột, tốt nhất vẫn nên ngồi." Cô nàng dừng một lúc, "Còn nữa, tôi đáng tuổi cô em đó."
Thẩm Tư Duệ thực sự là người phản ứng chậm. Cô không thất thần, không nghĩ nhiều, nhưng luôn mất một ít thời gian mới hành xử ứng trả.
Vậy nên, ngay khi cô quyết định từ chối, người kia đã kéo cô ngồi xuống, uyển chuyển đổi vị trí hai người.
Thẩm Tư Duệ "a" một tiếng, cô cất vội chiếc điện thoại vào túi, cũng may túi làm bằng da chống nước, đồ vật bên trong không bị ướt. Thẩm Tư Duệ lấy cây kẹo từ trong túi đưa cho cô nàng.
"Cảm ơn chị..." Cô cúi gầm đầu, nhỏ giọng.
Uyển Đình bên kia thu mọi chuyện vào mắt, cười nhạo Thẩm Tư Duệ ngu ngốc. Phản ứng chậm thì thôi đi, hành xử cũng hệt như con nít.
Người kia cũng cảm thấy như Uyển Đình, cô nàng nhịn cười muốn nội thương, nhận lấy cây kẹo gật đầu. Đồng thời cũng cố gắng ghi nhớ gương mặt kia. Trái Đất tròn lắm, biết đâu có thể gặp lại.
Lúc xuống xe mưa đã ngừng, thế nhưng bầu trời vẫn như cũ âm u, xung quanh nổi lên từng đợt gió, thỉnh thoảng có sấm rền vang.
Cây ven đường đung đưa theo gió, Thẩm Tư Duệ cùng Uyển Đình, ngược với dáng vẻ hối hả chạy trước khi lên tàu, hai cô nàng vô cùng ung dung rảo bước. Ướt cũng ướt rồi, đi dạo thưởng thức quang cảnh ngày mưa cũng là một ý tưởng không tồi, vừa hay bài luận sắp tới có liên quan đến mưa, như này cảm nhận sẽ tốt hơn nhỉ?
Uyển Đình nhìn dáng vẻ thất thần của người kia, nhịn không được huơ huơ tay hỏi.
"Cậu đây là làm sao? Từ lúc xuống xe tới giờ cứ ngây người mặc mình kéo đi."
"Chị gái lúc nãy, cậu có cảm thấy rất đẹp không?" Thẩm Tư Duệ dừng lại, Uyển Đình thấy cô tụt lại phía sau, xoay người khinh bỉ.
"Cậu có nhãn thần à? Sao mình không biết vậy. Người ta đeo hẳn hai cái khẩu trang đó."
Gió bất chợt nổi lên, mang theo những chiếc lá thoảng qua. Uyển Đình bước một bước kéo tay Thẩm Tư Duệ.
"Về nhà mau, cậu không sợ bệnh nhưng mình thì có."
Thẩm Tư Duệ nhìn theo bóng lưng Uyển Đình, cô muốn đính chính lại lời nói lúc nãy, rằng người kia có dáng dấp rất đẹp, không phải về gương mặt. Nhưng nghĩ tới Uyển Đình dễ bệnh, cô nhanh chân bước ngang hàng với cô nàng.
Gió ngày một nổi lớn, hai người cũng không thong dong nữa.
Dưới cơn mưa có hai cô gái, tay trong tay về nhà.
...
Thẩm Tư Duệ ngồi xuống bàn học, vắt khăn ngang vai, chồm về trước khép cửa sổ.
Những đám mây đen kia không hề nhúc nhích, kiên định ở trên kia. Bản tin thời tiết ở dưới nhà có nói tỉnh cô chịu ảnh hưởng của bão.
Mưa to gió lớn thế này trường có cho nghỉ học không? Nếu không thì đừng mưa nữa, ẩm ẩm ướt ướt phiền chết.
Thẩm Tư Duệ ngán ngẩm nhìn bầu trời. Cô rời ghế tìm trên kệ quyển truyện tiếng Anh, ngày mai không có bài tập, đọc giết thời gian khá tốt. Chưa kể cô giáo còn bảo đọc truyện là một cách nhanh chóng để học tiếng Anh. Vậy nên Thẩm Tư Duệ cũng tùy tiện lựa một quyển.
Thế nhưng cô sai rồi. Làm gì có chuyện cứ đọc truyện tiếng Anh là lên trình chứ? Thẩm Tư Duệ dành một giờ đồng hồ đọc đi đọc lại trang đầu mà có hiểu cái mẹ gì đâu?
Cô đổi tư thế nằm ngửa ra giường, thầm cảm thán. Làm việc buồn chán đến phát ngất suốt một giờ đồng hồ... chưa buồn ngủ đúng là một kì tích!
Thẩm Tư Duệ chợt nhớ ra điều gì, cô mở túi xách lấy điện thoại ra.
Quả nhiên Uyển Đình đã gửi đến một liên kết, kèm theo đó là lời dặn dò nhất định phải cài đặt ứng dụng trên máy tính.
Nhìn dòng trạng thái hoạt động hai mười phút trước, Thẩm Tư Duệ băn khoăn, ngoài kia trời mưa lớn, chưa kể còn có sấm chớp liên hồi, mở máy bây giờ hình như không hay lắm.
Lại nhìn đến đồng hồ, 8h25. Giờ này mà đi ngủ thật sự rất sớm. Chưa kể đến không biết nằm xuống giường có ngủ được không.
Đấu tranh tư tưởng một lúc, Thẩm Tư Duệ quyết định mở máy.
Cô mở liên kết nhìn tên ứng dụng: Evollrig.
Sau đó thao tác tải về.
Hi vọng Evollrig sẽ cứu vớt tiếng Anh của cô.