Buổi tối Triệu An Ngữ đứng ngoài ban công, trên tay cầm cốc cà phê nóng, vừa uống vừa nhìn ngắm cảnh phố xá lung linh trong sắc đèn.
Châu Nam ngoài dáng vẻ nhộn nhịp thường nhật, cũng có lúc yên tĩnh thơ mộng đến lạ thường, giống như cô gái mới lớn hay quậy phá, đột nhiên lại nổi tính hờn dỗi.
“Cạch.”
Triệu phu nhân mở cửa đi vào phòng, nhìn quanh một lượt thấy dưới chân giường chỉ để vẻn vẹn một cái túi du lịch nhỏ, liền đưa mắt nhìn ra ngoài ban công hỏi:
“Bao giờ con đi? Sao không mang nhiều quần áo một chút? Mẹ nghe nói Hải Thành thời tiết khắc nghiệt hơn ở chỗ chúng ta, cẩn thận kẻo sinh bệnh.”
Nghe tiếng mẹ, Triệu An Ngữ quay người trở lại phòng ngủ, tiến đến gần ôm lấy cánh tay Triệu phu nhân, hơi nghiêng đầu tựa vào vai bà, khẽ nói:
“Chắc sáng mai con đi, không sao đâu mẹ đừng lo lắng quá, cũng không phải đi mãi mà.”
Cô dù sao cũng không phải kiểu tiểu thư yếu ớt được bao bọc trong nhà, năm mười tám tuổi một thân một mình ra nước ngoài du học, đến năm hai tư tuổi mới trở về nhà, một Hải Thành thì có đáng gì.
Chỉ là cô không rõ mục đích mình tới đó là gì? Ngoài đi cùng Bạch Kính Xuyên ra dường như chẳng còn gì khác.
Đôi mắt Triệu phu nhân thoáng cái ửng hồng, đưa tay lên áp vào má con gái, lòng buồn bã chẳng muốn rời xa.
Khi bà biết Triệu An Ngữ quyết định theo Bạch Kính Xuyên về Hải Thành, trong lòng bà thực không muốn chút nào, giá cậu ta làm việc ở Châu Nam thì tốt biết bao, bà có thể gần con gái thêm một ít.
“Không thỏa mái thì về với mẹ, không cần sợ bố con, ông ấy già rồi cáu gắt vậy thôi.” Triệu phu nhân quay người lại, đôi mắt dịu dàng bao lấy gương mặt con gái.
Tấm lòng người mẹ luôn là như vậy, lúc nào cũng không yên tâm, sợ con mình thiệt thòi, sợ người ta ức hiếp.
“Dạ.” Triệu An Ngữ che giấu đi cảm xúc buồn bã, cố nở nụ cười thật tươi để mẹ yên tâm.
Đêm đó hai mẹ con Triệu An Ngữ cùng nằm trên một chiếc giường, mỗi người mang theo một tâm sự, thao thức cả đêm chẳng thể ngủ đi được.
Sáng ngày hôm sau, chưa tới tám giờ Bạch Kính Xuyên đã có mặt ở nhà họ Triệu.
Sau đó cả hai không ai, người trước người sau đi vào thư phòng.
Nơi bàn nhỏ uống trà, Bạch Kính Xuyên ngồi đối diện Triệu Anh, thái độ chân thành nói:
“Bác trai yên tâm, cháu luôn lấy hôn nhân làm tiền đề để qua lại với Ngữ Ngữ, nếu như cô ấy bằng lòng cháu lập tức chuẩn bị hôn lễ.”
Triệu Anh ngước đôi mắt già nua nhìn sâu vào con ngươi đen láy của Bạch Kính Xuyên, như để xác định việc gì đó, giọng điệu không mấy thỏa mái lên tiếng.
“Thôi chuyện đó để tính sau, chuyện kia mới cách đây không lâu… tôi không mặt dày đến vậy.”
Bạch Kính Xuyên nâng chén trà lên rồi lại đặt xuống, tuổi anh hiện tại đã không còn trẻ nữa, so với bạn bè cùng chăng lứa chính là quá muộn. Lần này tới Châu Nam nếu như không có chuyện ngoài ý muốn này, có lẽ con đường chung thân đại sự của anh đã ở trước mắt.
Đơn xin kết hôn anh đã viết sẵn, chỉ còn chờ một câu chấp thuận nữa thôi, mà sao nghe gian nan quá.
Bạch Kính Xuyên uống cạn chén trà rồi đứng dậy ôn tồn nói:
“Vậy bác Trai cháu xin phép, thời gian rảnh sẽ cùng Ngữ Ngữ về thăm hai bác.”
“Đi đi, về cho sớm.” Triệu Anh hơi gật đầu.
Bạch Kính Xuyên cung kính cúi chào Triệu Anh, xoay người đi ra khỏi phòng.
Đồ của Triệu An Ngữ đã sớm di chuyển lên xe, cô đứng trước cửa muốn nói lời chào với bố, nhưng hình như ông không muốn tiễn cô một đoạn, cứ lặng thinh ngồi trong thư phòng.
Cho đến lúc Triệu An Ngữ và Bạch Kính Xuyên ngồi lên xe, cũng chỉ có Triệu phu nhân khoé mắt ứ lệ đứng ngoài cổng nhìn theo, mà không hề thấy bóng dáng Triệu Anh xuất hiện.
Bạch Kính Xuyên thấy ánh mắt Triệu An Ngữ luôn đặt vào gương chiếu hậu, như đang chờ đợi ai đó.
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Em còn quên thứ gì không?”
Triệu An Ngữ nản lòng, ánh mắt rời đi chỗ khác lắc đầu: “Có thể đi được rồi.”
Nhận được sự đồng ý của cô, lúc này Bạch Kính Xuyên mới đưa mắt ra hiệu cho Lâm Tường.
Ngay tức khắc chiếc xe từ từ lăn bánh, mang theo dự định, ước mơ còn dang dở cùng Triệu An Ngữ rời Thành phố Châu Nam.
Cô cụp mắt lòng bộn bề những lo lắng không tên, một sự cô đơn lẻ loi cuồn cuộn dâng trào trong lòng.
“Bất cứ khi nào em nhớ nhà anh đều có thể cùng em trở về.” Bạch Kính Xuyên đưa tay qua, nắm lấy bàn tay vì không yên lòng mà bấu chặt vào nhau của Triệu An Ngữ nhẹ nhàng an ủi.
Tay Bạch Kính Xuyên rất lớn, gần như bao trọn bàn tay trắng nõn nhỏ bé kia. Anh không biết trong lòng cô hiện tại là vui hay buồn, nhưng với anh đó là một khởi đầu, một cơ hội cho trái tim của mình.
Triệu An Ngữ nhìn nhìn bàn tay đang bao lấy tay mình, sau một hồi suy tư chọn lựa thờ ơ, nghiêng đầu ngắm phong cảnh.
Bạch Kính Xuyên thấy Triệu An Ngữ không phải đối, khóe môi vểnh lên một nụ cười mãn nguyện, được thể làm tới nhích người lại gần chỗ cô ra vẻ quan tâm: “Đường còn xa, em chợp mắt một lúc đi.”
Cái cảm giác gần gũi quá mức này khiến Triệu An Ngữ không thỏa mái, cô quay đầu lại muốn nói lời từ chối, nhưng vừa hay chạm phải bờ ngực rắn chắc của Bạch Kính Xuyên.
Không gian xe vốn đã chật hẹp, nay anh ta còn xâm chiếm diện tích, ép Triệu An Ngữ gần như dán lưng vào cửa.
“Tôi không buồn ngủ, Bạch Kính Xuyên anh có thể ngồi dịch ra được không?” Triệu An Ngữ bó hẹp người một góc ngột ngạt nói.
Bạch Kính Xuyên không đáp lại, nhưng cũng từ từ di chuyển bờ mông trả lại ít không gian cho Triệu An Ngữ.
Nhưng đúng lúc này do xe đi với vận tốc khá nhanh, chẳng mấy chốc cua vào đường cao tốc khiến Triệu An Ngữ nhào vào lòng Bạch Kính Xuyên.
Người đàn ông giảo hoạt như anh sao có thể bỏ lỡ cơ hội, chớp thời cơ vòng cả hai tay ôm Triệu An Ngữ.
“Lâm sĩ quan cẩn thận chút.”
“Dạ.” Lâm Tường phối hợp nói.
Triệu An Ngữ nhướng mày, cơ thể kịch liệt phản đối lôi kéo cánh tay Bạch Kính Xuyên xuống.
Bạch Kính Xuyên ôm cũng đã đủ, dưới sự từ chối của Triệu An Ngữ buông tay ra, giúp cô chỉnh lại mái tóc: “Ngồi cẩn thận, chỗ này sườn dốc có rất nhiều khúc cua.”
Triệu An Ngữ không nói năng gì, âm thầm đưa tay nắm chặt đai an toàn.
Đàn ông giống như sói vậy, chẳng ai có thể đứng đắn trước cô gái mình thích cả. Bạch Kính Xuyên cũng là đàn ông nên không muốn mình trở thành ngoại lệ.
Anh bất giác mỉm cười, ngả người tựa đầu vào sau ghế nghiêm túc nhắm mắt nghỉ ngơi.
Triệu An Ngữ lén liếc mắt đề phòng Bạch Kính Xuyên, khi thấy anh ta ngồi yên bất động mới an tâm thả lỏng cơ thể.
Cô biết mình đồng ý theo anh ta, đồng nghĩa với việc chấp nhận những điều tương tự hoặc hơn thế nữa, nhưng ngay lúc này đây cô thực chưa sẵn sàng.
Triệu An Ngữ đưa mắt nhìn ra bên ngoài, giật mình phát hiện ra bản thân đã vào địa phận Hải Thành từ bao giờ.
Cây cầu nhỏ nhịp nhàng bắc qua sông, nối liền giữa hai thành phố. Hải Thành mang vẻ đẹp khá tĩnh lặng, khác với Châu Nam là điểm tập trung các nhà máy, công ty lớn hàng đầu cả nước, nơi đây chậm chạp bước qua từng giai đoạn thăng trầm của nền kinh tế.
Nhưng đổi lại đời sống nhân dân rất bình yên, bởi phân bố khắp nơi là các doanh trại quân đội.
Triệu An Ngữ chưa từng đặt chân tới nơi này, mọi thứ với cô chỉ là trong sách vở, mà hiện thực lại quá xa vời. Giống như một bức tranh mờ ảo, cố căng mắt vẫn không nhìn thấy được hình ảnh rõ nét.