Triệu An Ngữ nhớ lại trước đây, nếu như nghe được nhưng lời này từ miệng Bạch Kính Xuyên, cô chắc chắn sẽ hận anh ta đến thấu xương, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, khi đã nếm trải qua bao nhiêu dối gạt, tủi nhục, cô lại cảm thấy biết ơn vì anh ta đã giúp mình thoát khỏi một người đàn ông tồi tệ.
Trong nhà truyền thống nằm ngay bên cạnh trung tâm thương mại, nhân lúc chờ đồ ăn được đưa lên, Bạch Kính Xuyên lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy được gấp làm tư đưa qua chỗ Triệu An Ngữ.
“Vật về với chủ, thứ này tôi giữ đã lâu cuối cùng cũng chờ được tới ngày tự tay đưa nó cho em.”
Triệu An Ngữ nghi hoặc cầm tờ giấy lên mở ra xem.
Dòng chữ Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần khiến cô đứng hình mất vài giây, sau đó không rõ nghĩ gì mà đưa trả lại cho Bạch Kính Xuyên.
“Nó đã không còn thuộc về tôi nữa rồi.”
Bạch Kính Xuyên như biết được từ trước Triệu An Ngữ sẽ không dễ dàng nhận lấy món đồ này, trong tâm cô có phòng bị, sợ khi lấy rồi sẽ phải làm chuyện mình không muốn.
Anh mỉm cười, ngữ điệu chân thành nhìn vào mắt cô nói:
“Ngữ Ngữ tôi biết em cần thời gian, tôi không ép em.”
Triệu An Ngữ nâng khuôn mặt xinh đẹp nhìn về phía Bạch Kính Xuyên, cô không ngờ anh ta lại hiểu mình tới vậy.
Có câu này của anh ta rồi thì sao? Món đồ này cô vẫn không thể cứ thế nhận lấy, tiền mà chứ có phải lá cây đâu, cô không muốn mắc nợ người khác.
Triệu An Ngữ đang định mở lời thì nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, cô đưa mắt nhìn những món ăn trên bàn, phát hiện khác với hầu hết những tầng lớp hiện nay, ra ngoài thường chọn lựa các nhà hàng nước ngoài để đổi món. Người đàn ông trước mặt cô đây, dường như chỉ thích ăn các món mang hương vị quê hương.
Bạch Kính Xuyên gắp miếng cá khó tiêu đặt vào trong bát Triệu An Ngữ, cất lời: “Thứ này đối với tôi không có ý nghĩa gì cả, nhưng với em lại khác, nếu em không nhận tôi cũng chẳng biết làm gì với nó cả.”
“Anh mua nó bao nhiêu? Tôi trả lại anh.” Triệu An Ngữ vẫn chưa chịu động đũa, cứng rắn đến mức làm người khác buồn lòng.
Bạch Kính Xuyên dừng động tác, đặt đũa lên bát khẽ thở dài một hơi ưu thương nói: “Em hà tất gì phải rạch ròi như vậy, tôi đã muốn cho em sẽ không lấy lại.”
So với số tiền anh đưa cho Triệu Anh làm sính lễ, số cổ phần này chẳng đáng là bao.
Người thiệt thòi không phải anh mà là công ty cạnh tranh với Triệu thị, phen này bọn họ lỗ vốn rồi giá bán ra chưa tới phân nửa giá mua vào, thực sự quá chật vật rồi.
Triệu An Ngữ im lặng không từ chối cũng chẳng nhận lấy, cầm đũa xắn một miếng nhỏ cá kho đưa lên miệng.
Mùi vị khá vừa miệng, chủ yếu khi ăn tìm thấy sự ấm áp của gia đình.
Triệu An Ngữ chậm rãi ăn xong miếng cá, sau đó uống chút nước ngọt cho tan vị tanh trong miệng, vu vơ hỏi:
“Hải Thành có đẹp không?”
“Đẹp giống như em vậy.” Bạch Kính Xuyên đưa mắt nhìn cô, mặt tỉnh bơ trả lời.
Gương mặt Triệu An Ngữ bất giác ửng hồng, cô không ngờ lại nhận được câu trả lời mang tính chất tán tỉnh như này của Bạch Kính Xuyên, ai nói anh ta là ông chú già bốn mươi chứ, so với lớp trẻ bây giờ độ dẻo miệng ăn đứt.
“Tôi không có nhiều thời gian ra ngoài thăm thú đó đây, nhưng nếu em tới tôi sẽ đưa em đi, biển Hải Thành mùa này rất trong, bãi cát trắng trải dài…”
Bạch Kính Xuyên thấy Triệu An Ngữ đang giao động, thanh âm trầm ấm như dòng suối mùa thu dịu dàng dụ dỗ.
Mi tâm Triệu An Ngữ hơi nhíu lại, như đang đắn đo một việc hết sức quan trọng.
“Tôi muốn đến xem thành cổ.”
Bạch Kính Xuyên kiên nhẫn chờ đợi, nhưng bỏ ra thời gian đó đối với anh rất xứng đáng, anh đã nghe được câu trả lời mà mình mong muốn.
Là động lòng hay trả ơn cũng không sao cả, như ban đầu đã nói anh tự tin rằng mình có thể lay động được trái tim cô.
Dù nó đang mang trong những tổn thương, anh sẽ khiến nó lành lặn như hình dáng vốn có.
Chẳng phải thời gian sẽ xóa nhòa tất cả sao? Khi gặp người đủ tốt vết thương ban đầu chỉ còn là nỗi đau mờ nhạt mà thôi.
Bạch Kính Xuyên cong môi nở nụ cười hài lòng: “Được.” Bất cứ thứ gì em muốn tôi đều có thể cho em.
Hai tay Triệu An Ngữ khẽ đan vào nhau, cô không biết quyết định này của mình có đúng đắn? Cô thực sự rung động vì Bạch Kính Xuyên sao?
Cảm xúc của cô lúc này là gì?
Ngay lúc này đây Triệu An Ngữ thực sự không biết bản thân mình muốn gì cần gì?
Bữa cơm này trong lòng cả Triệu An Ngữ và Bạch Kính Xuyên đều có tâm sự, là buồn hay vui đều là một khởi đầu mới của cả hai.
Biết đâu ở thành phố khác những ưu thương kia được xóa nhòa, biết đâu Bạch Kính Xuyên mới là người phù hợp với cô.
Kết thúc bữa cơm Bạch Kính Xuyên đưa Triệu An Ngữ về nhà, trước khi cô xuống xe anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy nhét tờ giấy vào trong.
Lần này Triệu An Ngữ không từ chối nữa, nắm chặt tờ giấy mở cửa xuống xe.
Triệu An Ngữ vào nhà đúng lúc bà ông Triệu đang dùng cơm tối, Triệu phu nhân thấy con gái đi một mình liền theo thói quen nhìn ra sau:
“Con ăn cơm chưa? Kính Xuyên về rồi à?”
“Con ăn ở bên ngoài rồi, anh ấy đưa con tới cửa.” Triệu An Ngữ vừa trả lời bà Triệu vừa đưa mắt về phía Triệu Anh nói.
Bà Triệu nghe xong không hỏi thêm gì nữa, tiếp tục dùng bữa.
Triệu An Ngữ trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “Bố lát sau bữa cơm con có chuyện muốn nói.”
Triệu Anh không có phản ứng gì đặc biệt, ngoài đôi mắt khẽ lay động như chứng tỏ ông đang nghe.
Triệu An Ngữ thở nhẹ một hơi chán chường, định nhấc chân đi lên phòng, thì bất chợt nghe được Triệu Anh hồi đáp.
“Theo bố vào thư phòng.”
Nói xong ông ta buông đũa đứng lên, bước chân kiên định đi vào thư phòng.
Triệu An Ngữ lặng lẽ đi sau lưng Triệu Anh, bờ vai rộng lớn có chút khom khom theo năm tháng làm cô nhớ đến ký ức ngày bé.
Thuở nhỏ cô rất thích đi theo bố, thích những thứ mà ông chỉ dạy cho mình, trong lòng cô bố như bức tượng đài vĩ đại vậy, bất kể chuyện gì ông đều có thể gánh vác.
Triệu An Ngữ đi vào thư phòng, chờ Triệu Anh ngồi vào bàn làm việc, mới đem tờ giấy giấu sau lưng ra đưa cho ông: “Con có thứ này muốn trả lại cho bố.”
Triệu Anh nhìn nhìn tờ giấy trước mặt mình, đăm chiêu nói:
“Bố đã cho con rồi, con cứ giữ lấy.”
“Con không xứng.” Triệu An Ngữ nhỏ giọng nói.
Đến giờ cô vẫn không biết Doãn Khiên lừa mình ký vào tờ giấy chuyển nhượng cổ phần từ bao giờ? Cái sai của cô chính là quá tin anh ta, ở bên anh ta lúc nào cũng mơ hồ để anh ta có cơ hội trục lợi.
Triệu Anh có chút phiền não trầm giọng:
“Ngữ Ngữ quả thực bố rất giận con, con có từng nghĩ tới cảm nhận của bố khi làm ra việc đó không? Khi mà bố vừa mắng chửi con xong, con liền tự tử đây không phải là muốn dùng cái chết để chống đối bố sao?”
Muốn bố hối hận dằn vặt cả đời.
Triệu An Ngữ cúi đầu khẽ cắn môi: “Con không có ý đó.”
“Dù có hay không cũng không được làm vậy, hình hài của con là do bố mẹ cho, có khó khăn gì cũng không được từ bỏ, phải sống đến già cho bố.” Triệu Anh nhìn Triệu An Ngữ vẻ mặt kích động nói.
“Con gái của Triệu Anh không được phép yếu đuối.”
“Là con gái bất yếu.” Thanh âm Triệu An Ngữ rất nhỏ, đè nén sự chua xót trong lòng.
Triệu Anh thở dài, hạ thấp giọng: “Dưỡng bệnh cho khỏi rồi quay lại làm việc đi.”
“Con đã đồng ý với Bạch Kính Xuyên cùng anh ấy tới Hải Thành rồi.”
Triệu Anh cằm chống lên tay, lộ ra vẻ tịch mịch, ông quên mất mình còn lời hứa cần thực hiện với Bạch Kính Xuyên.
Thôi, cậu ta cũng không đến nỗi nào, con gái trước sau gì chẳng phải gả đi.