Dù đã biết trước kết quả, nhưng khi thấy thái độ thừa nhận của Triệu An Ngữ, trái tim Bạch Kính Xuyên mơ hồ quặn thắt.
Giây phút này không khí trong xe trở nên vô cùng ngột ngạt, cả hai đều rơi vào trầm tư.
Bạch Kính Xuyên lái xe đưa Triệu An Ngữ về khu căn hộ chung cư, suốt đoạn đường cô giống như một con rối vô tri mặc kệ anh ta lôi kéo.
Cánh cửa phòng mở ra, Triệu An Ngữ hờ hững đưa mắt nhìn quanh gian phòng một lượt, không gian rộng lớn, tầm nhìn đối diện hồ, cùng với nội thất xa hoa khiến cô giật mình.
Đây không phải khu căn hộ cao cấp nhất thành phố sao? Triệu An Ngữ không khỏi nảy sinh tia nghi ngờ.
Từ trước tới giờ ấn tượng của cô về người đàn ông này rất kém, mười tám tuổi ghi danh quân ngũ, đến nay vẫn chưa có thành tích gì nổi bật. Không giống như Doãn Khiên mới hai tám tuổi đã có công danh thành đạt, bộ quần áo trên người anh ta thật sự quá đối lập với vẻ hào nhoáng này.
Cô tự hỏi thời gian mất liên lạc kia anh ta đã ở đâu? Và làm cái gì?
Nhà Bạch Kính Xuyên ở Vân Giang cách Thành phố Châu Nam nơi cô ở rất xa, lúc ông nội hai bên còn sống, gia đình bọn họ cũng coi như có giao tình thường xuyên qua lại.
Triệu An Ngữ gặp Bạch Kính Xuyên lần đầu tiên khi lên năm, khi cô mới học mẫu giáo, anh đã là một chàng thiếu niên chững chạc.
Theo ấn tượng của cô, Bạch Kính Xuyên là người lạnh nhạt khó gần, vì vấn đề tuổi tác mà những lúc ở cạnh anh cô thường không tìm được chủ đề nói chuyện.
Bốn năm cộng thêm hai năm nhận được tin anh hy sinh nữa là sáu năm bọn họ chưa gặp lại nhau, Triệu An Ngữ không ngờ thời gian lâu đến như vậy Bạch Kính Xuyên vẫn nhớ mối hôn sự này.
Triệu An Ngữ nhìn chiếc ghế sofa mới tinh không một tì vết, do dự ngồi xuống.
Bạch Kính Xuyên thấy cô không náo loạn, liền buông lỏng phòng bị, đi vào bếp loay hoay một hồi, khi quay lại trên tay anh mang theo cốc sữa ấm đặt xuống trước mặt cô.
"Ngữ Ngữ em trưởng thành rồi, không còn là cô bé nhỏ mít ướt nữa." Bạch Kính Xuyên ngồi đối diện Triệu An Ngữ, nhìn gương mặt kiều diễm trưởng thành của cô có chút hoài niệm.
Triệu An Ngữ cười nhạt: "Ai rồi cũng sẽ khác thôi, Bạch Kính Xuyên chắc hẳn trong những năm qua anh đã gặp rất nhiều người phụ nữ thích hợp hơn tôi, cơ sao phải gượng ép bản thân vướng vào cuộc hôn nhân sắp đặt?"
"Tại sao em lại cho rằng tôi đang ép bản thân, mà không phải cam tâm tình nguyện?" Ánh mắt Bạch Kính Xuyên hiện ra tia dịu dàng hiếm gặp, nhìn sâu vào mắt Triệu An Ngữ.
"Sau khi..." Bạch Kính Xuyên hơi ngừng lại rồi nói tiếp: "Tôi liền thu xếp công việc ngàn dặm xa xôi tới đây gặp em, không ngờ em lại cho tôi một kinh hỷ bất ngờ."
"Thật đáng buồn, giá như anh đến muộn thì tốt rồi." Triệu An Ngữ thê lương lẩm bẩm.
Nếu như anh ta đến muộn một chút, giờ này hôn lễ của cô và Doãn Khiên đã cử hành xong, mọi chuyện đã thành anh ta có xuất hiện cũng vô ích.
Cô thầm oán trách ông trời, khiến bản thân mình trở thành trò cười cho người khác, có lẽ giờ này tin tức về cô đã tràn lan các mặt báo. Cô dâu trong ngày thành hôn bỏ lại chú rể chạy theo người đàn ông khác.
Sắc mặt Bạch Kính Xuyên tự nhiên sa sầm, không vui nói: "Ngữ Ngữ cho dù em có là vợ hắn ta, tôi cũng không ngại đâu."
Triệu An Ngữ thất kinh, đôi mắt to tròn hướng về phía Bạch Kính Xuyên.
Rốt cuộc người đàn ông này có mục đích gì? Vì yêu sao? Cái lý do này thật buồn cười, hai người đến một kỷ niệm chung cũng không có, lấy gì khắc cốt ghi tâm? Chẳng lẽ...?
"Bạch Kính Xuyên anh muốn bao nhiêu tôi có thể cho anh, xin anh để tôi đi." Giọng nói của Triệu An Ngữ thoáng qua tia khinh thường nói.
Bạch Kính Xuyên nở nụ cười nhạt: "Thì ra trong mắt em tôi lại là người như vậy?" Sau đó anh bất ngờ đứng dậy, tay chống bàn, khom người áp sát gần Triệu An Ngữ, giọng nói mang theo tia nguy hiểm: "Ngữ Ngữ em nghĩ mình đáng giá bao nhiêu?"
Hơi thở nóng rực phả vào mặt khiến Triệu An Ngữ khó chịu, cô nghiêng mặt tránh né.
Bạch Kính Xuyên kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Triệu An Ngữ, nhưng cô đâu phải loại phụ nữ chịu khuất phục, cứ thế bày ra bộ dạng ngoan cường cho anh ta xem.
Thời gian tích tắc qua đi, Bạch Kính Xuyên giữ lấy cằm Triệu An Ngữ, ép buộc cô đối mặt với mình.
Tròng mắt anh thoáng liếc qua ly sữa trên bàn, từ đầu tới cuối Triệu An Ngữ chưa từng động đến, hiển nhiên cô cực kỳ ghét bỏ anh.
Thanh âm trầm thấp nói: "Triệu An Ngữ nếu em đặt tình cảm ở nơi tôi, dù chỉ một chút em sẽ không nói như vậy."
"Tôi muốn về nhà, Bạch Kính Xuyên hôn lễ cũng đã bị anh phá hỏng rồi, anh còn muốn gì nữa?" Mí mắt Triệu An Ngữ nâng lên, uất ức cất lời.
"Theo tôi tới Hải Thành." Lời Bạch Kính Xuyên nhẹ nhàng như một cơn gió vậy, một chút ép buộc cũng không có, đúng hơn là một lời khẩn cầu.
Nhưng Triệu An Ngữ lại không nghe ra, cô phẫn nộ hất tay Bạch Kính Xuyên ra, nhướn mày nói:
"Anh điên à? Nơi này có công việc, có nhà, có người thân của tôi, anh đừng ức hiếp người quá đáng."
Muốn cô từ bỏ tất cả theo anh ta? Dù có yêu còn chưa chắc, đằng này một chút tình cảm cũng không? Anh ta lấy cái tự tin đó ở đâu?
"Cái em gọi là nhà thực ra..."
"Kính koong."
Bạch Kính Xuyên chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng chuông cửa cắt ngang. Anh liếc nhìn Triệu An Ngữ vài giây, tâm trạng buồn bực đứng thẳng lên, quay người đi ra cửa.
Trước cửa hai người đàn ông ăn mặc chỉn chu đứng đó, thấy người mở cửa là Bạch Kính Xuyên liền xuất trình thẻ cảnh sát hỏi.
"Anh là Bạch Kính Xuyên?"
Đôi lông mày Bạch Kính Xuyên nhíu chặt, lòng dâng lên một dự cảm không mấy tốt lành, gật đầu: "Đúng là tôi."
Ngay sau đó, sự việc lập tức đã có câu trả lời. Doãn Khiên hớt hải chạy tới, đứng sau lưng hai người cảnh sát, chỉ tay vào mặt Bạch Kính Xuyên nói: "Chính hắn đã bắt cóc vợ tôi."
"Vợ?" Bạch Kính Xuyên như nghe được câu chuyện cười, không nhịn được bật cười thành tiếng: "Doãn Khiên theo tôi được biết hai người vẫn chưa đăng ký, đừng có nhận bừa."
"Doãn Khiên." Triệu An Ngữ ở trong nhà, nghe thấy âm thanh quen thuộc, nhanh chóng bước ra.
Doãn Khiên tỏ ra lo lắng: "An Ngữ, hắn có làm em bị thương không?"
Nhìn thấy khung cảnh tương phùng đẫm lệ của hai người bọn họ, cảnh sát càng tin tưởng vào lời cáo buộc. Tiến tới giữ lấy tay Bạch Kính Xuyên nói: "Anh Bạch mời theo chúng tôi về đồn, mong anh phối hợp."
"Bạch Kính Xuyên mày chết chắc rồi." Doãn Khiên ôm Triệu An Ngữ vào lòng, vênh mặt đắc ý.
Mà cảnh này tất cả đều thu vào trong mắt Bạch Kính Xuyên, đôi mắt anh lạnh lẽo ghim từng động tác thân mật của Doãn Khiên.
"Doãn Khiên, chỗ nào cậu chạm vào cô ấy, tôi sẽ khiến nó không còn hoạt động được nữa."
Cánh tay Doãn Khiên cứng ngắc, thái độ cùng lời nói mang sức nặng ngàn cân kia khiến anh ta sợ hãi, không tự chủ được nhích nhích đôi chân, gân cổ nói: "Các anh thấy không? Hắn ta đe dọa tôi đấy."
Bạch Kính Xuyên tặng cho Doãn Khiên một ánh mắt xem thường, sau đó chủ động đi theo cảnh sát.