Tách biệt hoàn toàn với trung tâm thành phố phồn hoa nhộn nhịp, nơi ngoại ô mọi thứ đều bình yên dễ chịu.
Khi bắt đầu đặt chân đến nơi này, bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, tọa lạc ngay giữa lưng chừng núi, phô trương thanh thế đến mức khiến nhiều người chướng mắt.
Bạch Kính Xuyên ngồi sau ghế lái khẽ nhếch môi khinh bỉ, để xây được ngôi nhà đó không biết ông ta đã vơ vét bao nhiêu tiền của, mồ hôi và cả nước mắt của người khác?
Chiếc xe đi tới cánh cổng nhôm đúc, sau khi xác định danh tính người trên xe, hai bên cửa tự động mở ra.
Bên trong diện tích còn lớn hơn những gì tưởng tượng, phải mất thêm vài phút đi qua đường cây xanh, rồi hồ cá mới tới căn biệt thự chính.
Bạch Kính Xuyên chỉnh lại âu phục trên người bước xuống xe.
Người quản gia nhận được thông báo đã chờ sẵn ở cửa, thấy Bạch Kính Xuyên liền cung kính tiếp đón: "Tư lệnh Bạch mời vào, ngài ấy còn bật chút việc mong cậu thông cảm ngồi chờ một lát."
Bạch Kính Xuyên điềm đạm gật đầu, theo hướng dẫn của quản gia đi vào phòng khách.
Nhưng vị chủ nhân ngôi nhà này có vẻ đang chỉnh anh, một chút mà ông ta nói hình như còn nhiều hơn thế.
"Tư lệnh đây là ông ta cố ý không nể mặt ngài." Lâm Tường đứng sau lưng Bạch Kính Xuyên bất mãn nói.
"Không sao?" Bạch Kính Xuyên gương mặt một chút cũng không tức giận, nhàn nhã nâng tách trà thứ ba lên uống.
Tưởng chừng hôm nay lão già đó cho anh uống no nước mới thôi, khi tách trà thứ tư được bưng ra thì cũng là lúc cha con ông ta xuất hiện.
"Tư lệnh Bạch thật ngại quá để cậu chờ lâu rồi."
Trần Hạo Giang năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, là bộ trưởng bộ quốc phòng về hưu. Tuy dấu hiệu thời gian hiện hữu trên mái đầu, nhưng thần sắc lại rất hồng hào khỏe mạnh, đi bên cạnh ông ta là con trai trưởng Trần Quân Thành, giữ chức chỉ huy trưởng lục quân cũng là người đang nhăm nhe vị trí tư lệnh của anh.
"Thượng tướng khách sáo rồi." Bạch Kính Xuyên theo quân quy đứng dậy cúi người chào ông ta.
"Ngồi đi, tôi đã là người hết thời rồi, cậu không cần quá nguyên tắc." Trần Hạo Giang vẫy vẫy tay nói.
"Tư lệnh tới Châu Nam vì việc công sao?" Trần Quân Thành dùng ánh mắt thăm dò hỏi.
Bạch Kính Xuyên đặt mông ngồi xuống ghế, ngữ điệu nhàn nhạt trả lời: "Công tư đều có, không rõ chỉ huy trưởng Trần muốn biết chuyện nào?"
Trần Quân Thành không ngờ Bạch Kính Xuyên lại thẳng thắn như vậy, đưa mắt nhìn Trần Hạo Giang trao đổi.
"Quân Thành con nhiều chuyện rồi." Trần Hạo Giang mở miệng nhắc nhở con trai.
Nói xong ông ta khẽ xoay cây gậy chim đại bàng trong tay, nhắc lại chuyện quá khứ.
"Tôi nghe người ta nói thời gian gần đây cậu thường xuyên có mặt ở Châu Nam, mong chờ mãi chưa được gặp mặt trò chuyện, nhớ khi xưa còn tại vị cậu chỉ là một thiếu úy bình thường, mà hiện giờ đã xuất sắc như vậy."
Trần Hạo Giang năm đó không thể ngờ được người sĩ quan mà ông ta coi thường năm nào, hiện tại đã leo được lên vị trí này, tương lai còn có khả năng vượt xa hơn cả ông ta.
Có câu rằng bỏ lỡ một giây hối hận cả đời quả không sai, chức vị bây giờ của Bạch Kính Xuyên chính là chỗ ông ta ngắm đã lâu, một tay bồi dưỡng con trai mình ngồi lên.
Nghe được ý tứ trách móc trong lời nói của ông ta, Bạch Kính Xuyên mở miệng: "Thượng tướng ở đây tôi xin nhận lỗi với ngài, vì sự thăm hỏi chậm trễ này."
"Tôi lại nghe được một vài thông tin không hay về tư lệnh đấy, nghe nói ngài sử dụng quyền hành làm không ít những việc sai trái... ví dụ như cưỡng ép dân lành." Trần Quân Thành cười khẩy, dáng vẻ ta đây không coi ai ra gì, vênh mặt nói.
Bạch Kính Xuyên cười nhạt: "Vậy sao? Thông tin của chỉ huy trưởng cũng thật nhạy bén, anh yên tâm tất cả những việc đó tôi đã viết báo cáo trình lên trên rồi."
Trần Quân Thành bị chặn họng không nói được thêm gì nữa, bàn tay vô thức nắm chặt hiện rõ sự ghen tức.
Trần Hạo Giang âm thầm quan sát sắc mặt Bạch Kính Xuyên, cười thân thiết: "Thôi nào, đây không phải ở trong doanh trại, đừng nói tới công việc nữa. Cậu đã tới đây rồi thì ở lại dùng cơm trò chuyện với ta."
"Hôm nay tôi còn có việc, đáng tiếc không thể ở lại." Bạch Kính Xuyên không có thói quen dùng bữa nhà người khác, càng không thể dùng cơm của kẻ có tâm tư riêng với mình, dứt khoát từ chối.
Hai cha con ông ta kẻ tung người hứng, càng ở lại lâu càng không thỏa mái, hơn nữa anh còn có mối bận tâm khác, không thể dành quá nhiều thời giờ ở đây, đứng dậy cáo từ.
"Thượng tướng hẹn ngài hôm khác."
"Cậu đã nói vậy tôi cũng không giữ nữa, còn ở Châu Nam thì ghé chơi."
Tiễn Bạch Kính Xuyên ra cửa, chờ chiếc xe đi xa, Trần Hạo Giang quay sang nói với con trai: "Cậu ta mới bốn mươi tuổi đã làm tư lệnh không phải loại đơn giản đâu, sau này khi chưa nắm chắc đừng có tùy tiện nói ra."
"Dạ." Trạng thái Trần Quân Thành đứng đó nghiến răng nghiến lợi cay cú đáp lại cho có.
Bao nhiêu năm hắn ta cùng Bạch Kính Xuyên không bằng mặt với nhau, cứ có cơ hội liền công kích.
Lần này anh ta dùng súng cướp dâu trong hôn lễ người ta, sử dụng máy bay làm việc tư, tưởng nắm được cơ hội rồi thế mà vẫn để anh thoát được, tên Bạch Kính Xuyên này quá giảo hoạt rồi.
"Tư lệnh hai người kia liệu có dễ dàng bỏ qua không?" Lâm Tường nhìn vào gương chiếu hậu nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Bỏ qua thì sao? Không bỏ qua thì thế nào? Tôi muốn xem bọn họ dùng cách gì để lôi tôi xuống." Bạch Kính Xuyên nhìn hàng liễu đỏ rủ xuống hai bên đường bâng quơ nói.
Nơi này không khí thật trong lành, nếu cô gái nhỏ kia bằng lòng thì tốt, xây một căn nhà nhỏ hưởng thụ cuộc sống bình dị dễ chịu biết bao.
"Ting... ting." Chuông điện thoại trong túi áo chợt vang lên, Bạch Kính Xuyên lấy ra kiểm tra. Trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, bình thường chỉ có người thân thuộc mới biết số cá nhân này, anh nghĩ đến chuyện gì đó lập tức bắt máy.
"Cậu Bạch cô chủ đã ở trong phòng tắm gần hai giờ vẫn chưa ra, ông chủ bà chủ đã ra ngoài rồi, bên trong không có động tĩnh gì, tôi gõ cửa mấy lần vẫn không được." Đầu bên kia người giúp việc nhà họ Triệu lo lắng nói.
Lòng Bạch Kính Xuyên nóng như lửa đốt, sốt ruột lập tức chỉ thị: "Lâm Tường tăng tốc tới nhà họ Triệu."
Lâm Tường tức khắc nhấn ga, chiếc xe vun vút lao trên đường. Lúc đi anh ta phải mất một giờ đồng hồ mới tới được, lần này trở về điểm xuất phát lại chỉ mất có gần ba mươi phút, trên đường vượt qua bao nhiêu lần đèn đỏ, đè vạch, có lẽ giấy phạt đã xếp thành xấp dày rồi.
Bạch Kính Xuyên không kịp chờ xe dừng hẳn đã vội vàng mở cửa xuống xe, dồn hết sức lực chạy thật nhanh lên phòng Triệu An Ngữ.
Trên đường đi tới phòng tắm, anh vơ lấy chiếc ghế gỗ mang theo giáng mạnh xuống chốt cửa, sau mấy lần va chạm chốt đồng liền rớt xuống.
Bạch Kính Xuyên giơ chân đạp một phát, xông vào bên trong.
Cảnh tượng trước mắt làm đôi chân anh run rẩy.
Nơi bồn tắm nước chảy lênh láng, mái tóc người con gái bên trong yếu ớt xuôi theo dòng nước đổ xuống.
Mảnh thủy tinh vụn vỡ dưới sàn nhà, trong lọ chỉ còn sót lại vài viên thuốc ngủ.
Do ngâm lâu trong nước lạnh cả cơ thể Triệu An Ngữ trở lên tím tái, Bạch Kính Xuyên ôm cô lên không còn cảm nhận được một chút hơi ấm nào cả.
Vì sao cô ấy lại bi quan như vậy? Không phải anh đã nói còn có anh sao? Chẳng nhẽ cô không có lấy một chút niềm tin ở nơi anh?
"Dùng cách ấu trĩ nhất để kết thúc những đau khổ này, Ngữ Ngữ em khiến anh rất thất vọng."
Em ra đi rồi thì sao? Có từng nghĩ tới người ở lại, cả đời này ôm nỗi đau không thể phai nhòa?