CHƯƠNG 68:GẶP DU DU
Đan Diễn Vy càng thêm tò mò, chẳng lẽ hôm qua Tư Tư và Đường Kỳ Dũng lúc đó đã xảy ra chuyện gì khó nói?
“Thu lại cái đầu toàn phim sex của cậu đi, hôm qua tớ đánh với Đường Kỳ Dũng một trận, để anh ta biến đi.” Tư Tư tức giận liếc mắt nhìn cô, tuy kết quả là cô ấy thua.
Nhưng Đường Kỳ Dũng cũng không chiếm được lợi lộc gì, vết cào vết cắn trên người không ít, không ngờ tới có ngày cô ấy sẽ dùng những thủ đoạn phụ nữ thường sử dụng đối phó với mình.
Nhưng nó vẫn khá hữu dụng đó chứ, có điều bây giờ răng của cô ấy vẫn hơi đau đau, người đàn ông đó có phải làm bằng đá không vậy, người cứng quá.
“Đường Kỳ Dũng lần này trở về làm gì.” Không phải muốn nối lại duyên xưa chứ.
“Quan tâm đến anh ta làm gì, tớ cảm thấy cậu nghĩ nhiều rồi nhớ tới chuyện tình giữa cậu với Lục Trình Thiên mới đúng, thể nào hai người hôm qua chắc chắn cũng quyết chiến đến hừng đông.”
“Nhìn dấu vết trên người cậu đi, ai mà ngờ bề ngoài Lục Trình Thiên nghiêm trang cấm dục, lạnh lùng, trầm tính lại càn rỡ thế.
Tư Tư lắc đầu cảm than nói: “Ôi, đúng là thói đời ngày nay, thói đời ngày sau.”
Sắc mặt Đan Diễn Vy vừa thẹn vừa tức, biết bạn nói tốt cho cô, đành coi như không nghe thấy.
Nghĩ lại cảm thấy hơi sai sai, cô tức giận phản bác nói: “Tư Rư, nếu không phải cậu giật dây tớ uống rượu, tớ có biến thành như thế không?”
Tư Tư nên chịu trách nhiệm của một người bạn chứ.
Tư Tư giả ngốc: “Không thể nói thế được, tớ kéo mạnh cậu theo, nhưng chính cậu cứ cố kéo Lục Trình Thiên, tớ không nhìn nổi, mà còn nữa, Lục Trình Thiên người ta mới vất vả.
“Tư Tư à cậu có phải bạn tớ không vậy.” Đan Diễn Vy sắp phát điên.
“Rồi rồi, tớ không nói nữa là được chứ gì.” Tư Tư ngoài miệng nói không, biểu cảm trên mặt lại đầy ẩn ý.
Đan Diễn Vy rõ ràng nhắm mắt làm ngơ.
Chuyện giữa cô và Lục Trình Thiên đúng là rối tung lên, cứ nghĩ rằng lần này hai người thực sự đã đi đến hồi kết, nhưng lại xảy ra chuyện đó.
Khiến cô không cãi nổi, đúng là giống như lời Lục Trình Thiên nói, là cô mạnh dạn…….
Thà để cô nhảy song tự vẫn quên đi cho rồi.
Bốn mưới phút sau, Tư Tư đỗ xe, hai người quay lại căn nhà cũ.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy một già một trẻ ngồi trên ghế nhỏ gắp đồ ăn.
“Bà ngoại, bảo bối, con về rồi.” Tư Tư đi qua ôm đứa bé lên, hôn hái cái, cười tủm tỉm nói: “Bánh bao phấn nộn.”
Khuôn mặt nhỏ của Du Du ửng đỏ còn nghiêm túc nói: “Dì, nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Úi chà, dì thích vẻ chững chạc của Du Du nhà chúng ta nè, đáng yêu ghê.” Tư Tư không nhịn được xoa nhẹ luôn mặt nhỏ nhắn của bé.
“Tư Tư, Vy Vy, hai đứa đã về rồi đấy.” Bà ngoại nhìn thấy hai người họ về, có vẻ rất vui.
“Vâng, thân thể bà ngoại vẫn khỏe như trước.” Tư Tư thả Du Du xuống, vui vẻ nói.
“Bà ngoại, việc này để con làm thôi, bà qua bên cạnh nghỉ ngơi đi.” Đan Diễn Vy nâng bà ngoại dậy ngồi trên chiếc ghế khác, còn cô ngồi trên chiếc ghê nhỏ chia thức ăn.
Bà ngoại không từ chối, cười tủm tỉm gật đầu, nhìn thấy Đan Diễn Vy và Tư Tư ngồi ở chỗ kia, hiền từ nói: “Hai đứa con cũng coi như bà chăm từ nhỏ đến lớn, chưa gì đã lớn thế này rồi, bà già rồi, già rồi.”
“Bà ngoại không già chút nào, vẫn rất trẻ.” Trước kia khi Tư Tư cũng hay đến giúp đỡ trong nhà, nên chia đồ ăn rất thuận tay.
“Lớn tuổi rồi, sao lại không già được chứ, bà ngoại có thể sống đến ngần này tuổi đã đủ rồi, các con có thể thường xuyên về thăm bà ngoại, bà ngoại đã vui lắm.”
“Bà chắc chắn sẽ sống thọ trăm tuổi.” Vẻ mặt Du Du thật thà nói.
“Du Du ngoan.” Bà ngoại cười ha ha nói: “Vy Vy, lần này sao đột nhiên con về vậy.”
Đan Diễn Vy dịu dàng nhìn thoáng qua Du Du bên cạnh, nói: “Bà ngoại, lần này về con muốn đứa Du Du về.”
Du Du nghe thấy Đan Diễn Vy muốn đón bé về, trong mắt hiện lên ánh sáng: “Mẹ ơi, thật ạ?”
“Ừ.” Đan Diễn Vy lộ ra nụ cười yếu ớt.
“Tốt quá ạ.” Du Du hưng phấn nói, mẹ thật sự không nuốt lời tới đón bé.
“Bé cưng, con theo dì ngủ, mẹ con cũng chưa chắc ở với con đâu.” Tư Tư ở một bên ghen ăn tức ở nói.
Đan Diễn Vy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Du sáng lấp lánh, xoa đầu bé nói: “Du Du, mẹ vội đi làm rồi, để dì trông con nhé, mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con, cả mẹ cách con gần lắm, lúc nào cũng có thể qua được.”
“Vâng.” Du Du cười khúc khích không ngừng.
Du Du có thể tiếp tục ở cùng một chỗ với Vy Vy, đương nhiên bà ngoại vui vẻ, nhưng bà vẫn hơi lo lắng hỏi: “Vy Vy đón Du Du về thật sự không có việc gì chứ?”
“Bà ngoại, không sao đâu, còn con có thể hỗ trợ.” Tư Tư ăn xong, duỗi eo lười biếng nói.
“Đúng đó, bà ngoại, con sắp xếp hết rồi, chỉ có mình bà đã lớn tuổi con lo lắng, hay là bà theo chúng con cùng đi.” Đan Diễn Vy cũng băn khoăn ở phương diện này.
Để một mình bà ngoại ở lại nhà, cô thật sự lo lắng.
Bà ngoại trấn an nói: “Vy Vy, bà ngoại lớn tuổi rồi, cuộc sống thành thị chắc chắn không quen, ở lại nông thôn cũng không có gì không ổn cả, ở nông thôn không khí trong lành, bà con quê nhà cũng giúp đỡ nhau được.”
Đan Diễn Vy biết nói thêm cũng không khuyên được, đành gật đầu đồng ý: “Bà ngoại, con sẽ thường xuyên mang Du Du về thăm bà.”
“Được, bà ngoại ở đây, con cứ yên tâm đi.”
Đan Diễn Vy và Tư Tư ở lại ăn cơm, nghỉ ngơi một lúc, thu dọn đơn giản quần áo của Du Du, lúc ấy mới tạm biệt bà ngoại rời đi.
Dọc theo đường đi Du Du khó nén được tâm trạng hưng phấn, không ngừng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đi làm về tới tìm con nhé.”
“Ừ.” Đan Diễn Vy vuốt vé cái đầu nhỏ của bé.
“Mẹ ơi, chúng ta có thể tới chỗ công viên nước được không?” Du Du chờ mong hỏi.
“Đi chứ, ngày mai chúng ta đưa con đi.”
“Dì tốt nhất.” Du Du không quên khen Tư Tư, giọng mềm mềm.
Khen cho Tư Tư vui vẻ.
Đan Diễn Vy nghĩ tới một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không.
“Có gì thì nói đi, còn ấp a ấp úng.” Tư Tư liếc mắt, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!