CHƯƠNG 426: THÁI TỬ KINH THÀNH
Lục Trình Thiên cảm thấy thế giới này thật vô cảm.
Sau khi mẹ Lục ban cho anh một cái lườm, ôm Du Du đi kiểm tra, chỉ còn mình Lục Trình Thiên hỗn độn trong gió.
nhà họ Vũ.
Vũ Thiên Dương khó được nghỉ ngơi nhưng thói quen tốt đẹp vẫn làm ông thức dậy rất sớm.
Lê Tuyết Cầm bưng ly trà vào thư phòng, thấy Vũ Thiên Dương đang gọi điện thoại, thì thào nói: “Không dễ gì nghỉ ngơi một lần, một khắc cũng không được rảnh.”
Vũ Thiên Dương nhìn bà một cái, nói với đầu kia điện thoại: “Được, tôi biết rồi, ông Triệu à, thật sự rất cảm ơn ông, mấy ngày nữa tôi mời ông ăn cơm.”
“Ha ha, nhất định nhất định, được được, vậy trước tiên cứ như vậy…” Vũ Thiên Dương cúp điện thoại.
Lê Tuyết Cầm lại gần bàn, nghi hoặc: “Ông Triệu? Ông Triệu nào? Sáng sớm như vậy có chuyện gì gấp.”
“Chuyện gấp, cũng là chuyện tốt!” Vũ Thiên Dương cầm ly trà lên hớp một ngụm, thần bí không nói.
Lê Tuyết Cầm không vui nhìn ông một cái: “Chuyện tốt gì đáng để ông vui như vậy?”
Vũ Thiên Dương cười cười, không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại: “Tiểu Thư đâu? Còn chưa xuống lầu sao?”
“Hôm qua tâm trạng tốt, ra ngoài cùng vài người bạn, nửa đêm mới về, bây giờ còn đang ngủ đi, thế nào, ông tìm nó có chuyện?” Lê Tuyết Cầm trả lời.
Vũ Thiên Dương nghĩ nghĩ: “Kêu nó xuống, tôi có chuyện muốn nói với nó.”
“Con đang buồn ngủ, lúc này nói chuyện gì, không thể đợi một chút sao?” Mặc dù nói vậy, nhưng Lê Tuyết Cầm vẫn đứng dậy theo phản xạ, định lên lầu gọi.
Vũ Thiên Dương xụ mặt: “Còn đợi nữa, đợi nữa thì Lục Trình Thiên của nó sắp lấy người khác rồi!”
Liên quan đến Lục Trình Thiên?
Lê Tuyết Cầm hơi nhíu mày.
Nhanh chóng lên lầu.
Mặc dù bà có chút không ưng Lục Trình Thiên đó, cảm thấy một luật sư không xứng với con gái bảo bối của mình, nhưng bà cũng tin Vũ Thiên Dương.
Ông nói chuyện sẽ không có không có mục đích, ông đã cảm thấy Lục Trình Thiên không tệ, vậy tất nhiên là có chỗ hơn người, hơn nữa con gái thích, suy nghĩ của bà không ai để ý.
Vũ Thiên Dương không đợi quá lâu, Vũ Thư đã nhanh chóng xuống.
“Ba, Lục Trình Thiên thế nào? Có phải anh ấy gọi điện thoại tới tìm con không?” Trang điểm kiều diễm, Vũ Thư từ trên lầu xuống nhanh như bay, mắt phát sáng nhìn Vũ Thiên Dương, tràn đầy mong đợi.
Vũ Thiên Dương lắc lắc đầu: “Tính tình vội vàng này của con còn phải rèn luyện thật tốt, chưa biết bò đã lo tập chạy, còn ra thể thống gì!”
“Ba, con lại không phải đàn ông, lại không đi con đường chính trị, tại sao phải sửa tính tình!” Vũ Thiên Dương nói vang dội
Vũ Thiên Dương cau mày: “Lục gia nhà cao cửa rộng, nếu không biết kiềm chế, vậy con muốn gả cho Lục Trình Thiên, ba nhìn xem, ngốc!”
“Cái gì?” Vũ Thư sững sờ, sau đó sắc mặt vui mừng điên cuồng, nhanh chóng lên phía trước ôm cánh tay Vũ Thiên Dương: “Ba vừa nói gì? Nhà cao cửa rộng? Ba xác nhận thân phận của Thiên rồi?”
Vũ Thiên Dương gật gật đầu: “Tám chín phần mười, nhưng con phải chuẩn bị tốt, nếu là thật, con dùng hết sức bắt được Lục Trình Thiên cho ba, nhưng tuyệt đối nhớ một điểm, nếu không thể giao hảo, cũng không được thù hận, nếu không đắc tội Lục gia, nhà họ Vũ chúng ta xong rồi.”
Vũ Thư nghe tai trái ra tai phải, kiên định mà lại tự tin mình nhất định có thể thành công, xua xua tay: “Ba, ba yên tâm đi, con có cân nhắc.”
Thấy vậy, Vũ Thiên Dương nghĩ nghĩ, lại cũng không nói gì nữa.
Mặc dù biết chuyện cô âm thầm đối phó Đan Diễn Vy, nhưng Vũ Thiên Dương tự cho rằng đàn ông cũng chính là như vậy, Lục Trình Thiên không nhất định sẽ có bao nhiêu tâm ý với người phụ nữ đó, chỉ là vì con trai xuất hiện đột ngột mà thôi.
Cho dù là âm thầm ra tay, chỉ cần làm sạch sẽ một chút, cũng không có chướng ngại.
Vũ Thư bị câu này của ông làm trong lòng ngứa ngáy, cô mặc dù yêu Lục Trình Thiên, bây giờ đã không thể không gả anh, nhưng nếu trên người anh lại có thêm thân phận làm người ta rung động, vậy thì càng hoàn mỹ dậy lên lòng hư vinh của phụ nữ.
“Ba, ba mau nói, Thiên rốt cuộc là bối cảnh thế nào? Gia tộc anh ấy thế nào?” Vũ Thư lắc lắc cánh tay Vũ Thiên Dương nũng nịu.
Lê Tuyết Cầm cũng nhìn sang đầy chờ mong.
Vũ Thiên Dương không giấu diếm nữa, mở miệng thần bí nói: “Nghe nói Lục gia kinh thành chưa?”
Hai người nhìn nhau, đều có chút im lặng.
Thật sự… chưa từng nghe thấy.
“Lục gia? Lục gia nào? Kinh thành trời cao hoàng đế xa, ai biết có gia tộc nào.” Vũ Thư sững sờ.
Sắc mặt Lê Tuyết Cầm hoảng hốt, trong đầu có ánh sáng lướt qua, đột nhiên mở to mắt: “Anh là nói…”
Vũ Thiên Dương uống một ngụm trà, đôi mắt già nua mang theo tinh quang nhìn sang.
Sắc mặt Lê Tuyết Cầm không giấu được kích động: “Anh là nói nhà siêu giàu ở kinh thành? Người đứng đầu đã từng lui từ vị trí đó về vị trí kia?
Lê Tuyết Cầm nói mơ hồ, Vũ Thiên Dương lại không có bao nhiêu cố kỵ, đè thấp giọng nói: “Không sai, tôi trước đây chỉ là có chút suy đoán, gia tộc của lão tướng quân Lục rất lớn, cho dù Lục Trình Thiên và họ có chút quan hệ, là họ hàng xa cũng không phải không có khả năng.”
“Nhưng chuyện lần trước, thái độ phía trên làm chúng ta phát giác, Lục Trình Thiên vẫn có chút cân nặng, chỉ là vừa xác định quan hệ với Tiểu Thư, vị trí đó của tôi đã ổn định, đây không phải trọng lượng mà một họ hàng xa có thể có.” Vũ Thiên Dương cười như hồ ly.
Vũ Thư mơ mơ hồ hồ, nhìn trái xem phải, vẫn có chút không hiểu.
Đang muốn hỏi, bị Lê Tuyết Cầm một tay giữ lại.
Lê Tuyết Cầm mặt mũi mỉm cười, cười híp mắt sắp nhìn không thấy cả đường, đi về phía trước hỏi: “Vậy bây giờ anh xác định rồi? Lục Trình Thiên này chẳng lẽ là gần gũi với Lục gia? Hẳn sẽ không là dòng chính đi?”