CHƯƠNG 424: NGHIÊM TÚC NGHIÊM TÚC
Đan Diễn Vy vội an ủi: “Du Du, đừng giận được không, là do mẹ sai, nhưng con tin mẹ đi, mẹ rất nhanh sẽ quay lại đón con, rất nhanh rất nhanh đó.”
“Thật sao?” Du Du vẫn có chút buồn bực không vui, căn bản không có chút hứng thú với lời Đan Diễn Vy nói.
Đan Diễn Vy gật đầu, có chút chua xót: “Mẹ lúc nào thì lừa con?”
Du Du nghĩ nghĩ, thấy cũng phải.
Mặc dù mẹ thường không có thời gian ở cùng cậu, nhưng chuyện đã đồng ý với cậu, lại luôn làm được.
Du Du gật gật đầu, giọng non nớt: “Vậy mẹ phải nhanh một chút á.”
Đan Diễn Vy hứa: “Nhất định.”
Xì!
Đột nhiên một tiếng cười lạnh từ màn hình truyền tới.
Đan Diễn Vy nhướn mày nhìn sang, thì nhìn thấy Du Du quay đầu, sau đó màn hình xoay chuyển .
Lập tức, khuôn mặt của Lục Trình Thiên xuất hiện trong điện thoại.
“Ba, trả điện thoại cho con.” Giọng nói có chút không vui của Du Du truyền tới, đáng tiếc Đan Diễn Vy không nhìn thấy bên đó.
Đan Diễn Vy chỉ nghe thấy Lục Trình Thiên mở miệng nói: “Bà nướng bánh đợi con, mau đi đi, ba nói với mẹ con chút chuyện.”
Trong lòng Đan Diễn Vy khẽ động, nhớ tới thư mời nhìn thấy sáng nay.
Lập tức, cũng nhịn không được nói với Du Du: “Du Du ngoan, nghe lời ba, đi tìm bà trước, mẹ có chuyện nói với ba.”
“Được ạ, nhưng mẹ không được quên lời mẹ đã đồng ý với con nha.” Lúc Du Du đi còn nói to với Đan Diễn Vy một câu.
Tâm trạng Đan Diễn Vy rất tốt.
Cho dù là trang viên lớn và Lục Trình Thiên có tiền như vậy, nhưng vẫn không giữ được lòng Du Du, hừ!
Sau khi tiễn Du Du bước một bước thì ngoái đầu ba lần đi, Lục Trình Thiên mới nhàn nhã ngồi trên sofa, cầm điện thoại ngang mặt nói: “Thế nào, tâm trạng sáng sớm tốt chứ?”
Đan Diễn Vy cảm thấy có thể nghe được ác ý sâu sắc trong lời nói của anh.
Cắn răng nghiến lợi, Đan Diễn Vy nói với Lục Trình Thiên: “May mà tôi trước đó không tin anh, anh có phải trước đó đã có ý định nhất định muốn giành Du Du với tôi?”
Lục Trình Thiên cười ha hả, giả vờ giả vịt: “Trời đất chứng giám, đó là quà tặng tôi cho người tạo ra xuyên đêm, cô không phải muốn nhanh chóng vạch rõ ranh giới với tôi để kết hôn sao? Tôi thỏa mãn yêu cầu của cô!”
“Nói năng linh tinh, anh cho rằng tòa án do anh mở à, Lục Trình Thiên, tôi thấy anh chính là dã tâm lang sói, luôn lập bẫy chờ tôi rơi vào!” Đan Diễn Vy hét lên.
Lục Trình Thiên phì cười.
Anh có chút tâm tư, trước giờ không phủ nhận, nhưng nói dã tâm lang sói, không khỏi quá xem trọng anh.
“Bất kể thế nào, đây đều là điều cô muốn không phải sao? Tôi cho cô cơ hội để cô có lý do nhanh chóng trở thành mợ chủ nhà họ Hà, cũng chúc cô sớm vạn sự như ý, có được quyền nuôi dưỡng Du Du, tôi hoàn toàn vì tốt cho cô.” Lục Trình Thiên quái dị nói.
Trời biết tối qua khi người anh phái bảo vệ cô báo cáo Hà Cảnh Quân dẫn cô đến nhà không rời đi, anh xém chút chạy tới kéo người về.
Sau đó vẫn là để gió thổi bình tĩnh thật lâu, mối nắm chặt tay quyết định tin vào nhân phẩm của cô, tuyệt đối sẽ không có gì với Hà Cảnh Quân vào lúc này.
Nhưng nghĩ nghĩ vẫn rất không thoải mái.
Đan Diễn Vy cau mày: “Anh lúc nào thì trở nên nói chuyện quái dị chói tai như vậy?”
Lục Trình Thiên nhướn mày, cao cao tại thượng nhìn xuống người bên kia điện thoại, đột nhiên mở miệng: “Xem ra cô còn có chút nghiêm túc, vẫn biết không kết hôn thì không ngủ cùng phòng.”
Đan Diễn Vy bất giác hung hăng nhìn phía sau, cả phòng không có chỗ nào che đậy được, đều là một ít đồ dùng của phụ nữ và quần áo của cô.
Hà Cảnh Quân giúp cô chuẩn bị khá đầy đủ, nhưng so với việc chỉ ở một khoảng thời gian mà nói, vẫn là gọn gàng, cho nên không có gì lộn xộn, có thứ gì cũng nhìn rõ.
Ở đây, quả thật không có dấu vết của bất kỳ người đàn ông nào từng vào.
Mặt Đan Diễn Vy hơi đỏ, thẹn quá hóa giận: “Lục Trình Thiên, anh cho rằng ai cũng giống anh, nhìn thấy phụ nữ thì không đi nổi sao? Bẩn thỉu!”
“Ghét tôi bẩn còn lén sinh con trai tôi? Còn ở cùng tôi bốn năm? Đan Diễn Vy, cô thật là ngày càng giả tạo!” Lục Trình Thiên chậc chậc ra tiếng, không khách sáo trào phúng.
Đan Diễn Vy nổ đom đóm mắt: “Tôi năm đó còn nhỏ không hiểu chuyện, mắt mù mới mắc bẫy của anh.”
“Vịt chết còn cứng miệng!” Lục Trình Thiên hừ lạnh.
Đan Diễn Vy cảm thấy mình còn nói với anh nữa, nhất định sẽ tức đến tăng huyết áp.
Không có ý tốt liếc anh một cái: “Luật sư Lục rảnh như vậy, vậy thì tranh thủ cơ hội ở chung cuối cùng để ở cùng con trai đi, không tới một tháng nữa, muốn mỗi ngày ở cùng nó, rất khó!”
Ý trong lời nói, đợi sau khi mở phiên tòa, Du Du nhất định là của cô.
Trong mắt Lục Trình Thiên lóe lên ánh sao: “Ai cho cô can đảm? nhà họ Hà đồng ý sao?”
Con át chủ bài của Đan Diễn Vy chỉ có một, chính là một gia đình hoàn chỉnh mà thôi.
Đan Diễn Vy hất hất cằm: “Đương nhiên, tôi và Cảnh Quân hôm nay sẽ đi gặp ba mẹ nhà họ Hà, họ đã đồng ý chuyện của chúng tôi rồi, còn có, chúng tôi đã định đi nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi, đợi bàn bạc xong hôn lễ, còn mời luật sự Lục đến uống rượu mừng a!”
Đan Diễn Vy phải thừa nhận, cô cố ý.
Mắt Lục Trình Thiên u ám, xuyên qua màn hình truyền tới trước mắt Đan Diễn Vy, sức uy hiếp vẫn không giảm, bộ dạng âm trầm làm người ta không rét mà run.
Đan Diễn Vy mím môi, đột nhiên có chút hối hận ban nãy nhất thời nói lời khoe khoang.
Người trên màn hình trước mặt phóng to, nhìn thấy khuôn mặt Lục Trình Thiên áp lại gần.
Đan Diễn Vy bất giác lùi về phía sau, mở to mắt.
Lục Trình Thiên mở miệng: “Đan Diễn Vy, cô ngoài ỷ vào hôn nhân thì còn có tự tin nào?”
“Có lúc cách không cần nhiều, chỉ cần có tác dụng là được!” Đan Diễn Vy cười lạnh.
Lục Trình Thiên buồn cười nhếch môi, nhưng trước mắt cô lại cảm thấy cực kỳ ác liệt.
Đan Diễn Vy nghe thấy anh nói: “Đan Diễn Vy, tôi không phải người theo chủ nghĩa không kết hôn, cô nói nếu tôi cũng có một gia đình hoàn chỉnh, vậy sự tự tin mà cô xem trọng đó , có phải sẽ tan rã trong thoáng chốc không?”