CHƯƠNG 290: PHONG VÂN BIẾN ĐỔI
Buổi chiều, tới thời gian hẹn, Đan Diễn Vy cùng Hà Cảnh Quân đi tới, nhìn Du Du bị một nhóm bác sỹ đẩy vào phòng mổ.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, đèn đỏ phía trên đỉnh cũng sáng lên.
Tuy rằng xác xuất phẫu thuật thành công rất cao, chỉ là Đan Diễn Vy vẫn khó tránh khỏi việc trong lòng khẩn trương. Du Du vừa mới vào không bao lâu, cô đã không ngồi yên được, ở hành lang đi qua đi lại.
“Vy Vy em không cần rất lo lắng, Du Du nhất định sẽ không có việc gì.” Hà Cảnh Quân ở một bên trấn an nói.
Đan Diễn Vy thở một hơi, trong lòng vẫn quanh quẩn bất an, “Em biết, chỉ là em luôn luôn có một loại cảm giác bất an, giống như sắp có chuyện gì xảy ra.”
“Sẽ không, có anh ở đây, Du Du sẽ không gặp chuyện không may, hơn nữa chúng ta cũng hỏi qua bác sỹ, cho dù giải phẫu không thể thành công, cũng sẽ không làm cho Du Du xảy ra chuyện.” Hà Cảnh Quân trước đó cũng đã thay cô hỏi qua tất cả kết quả có thể xảy ra.
Đan Diễn Vy không biết nên nói như thế nào, trong lòng cô lo lắng nhất khẳng định là Du Du, chỉ là cô tổng cảm thấy được sẽ có sự tình khác xảy ra.
Thời gian từng phút trôi qua, tầm mắt Đan Diễn Vy không chuyển nhìn chằm chằm đèn phẫu thuật, hồi hộp chờ nó tắt.
Đột nhiên phía hành lang yên lặng truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập cùng huyên náo.
“Các người là ai, sao có thể đột nhập vào bệnh viện.”
“Nếu không đi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
“A, đau quá, mau, mau tránh ra, bọn họ có súng.”
Tiếp theo là một trận tiếng kêu sợ hãi bối rối vang lên.
Đan Diễn Vy còn không có phản ứng chuyện gì đã xảy ra, mười mấy người mặc đồ đen nối đuôi nhau mà vào, đem tất cả lối ra ngăn chặn.
Giữa đám người, tách ra một lối đi nhỏ, thân ảnh hai người một trước một sau chậm rãi đi ra.
Đối với cô lộ ra một nụ cười mao cốt tủng nhiên: “Vy Vy, bạn bè cũ gặp lại, sao không nói được một câu chào hỏi nha.”
“Vũ Thư! Cô sao lại xuất hiện ở đây.” Đan Diễn Vy nhìn thấy người tới, cả người từ trên ghế nhảy dựng lên, khẩn trương trên mặt không chút nào che giấu.
Vũ Thư đột nhiên mang theo một đám người hung hổ xuất hiện, tuyệt đối không phải đến ôn chuyện, cô lại hận không thể làm cho chính mình biến mất trên thế giới này.
Chẳng lẽ cô ta tới đây vì mình, Đan Diễn Vy như là nhớ tới cái gì, sắc mặt nhất thời trắng bệch một mảnh.
Không, Vũ Thư không phải vì cô mà tới, mà là vì Du Du đang trong phòng phẫu thuật mà đến…
Vũ Thư nhìn đến sắc mặt trắng bệch của Đan Diễn Vy, ý cười không ngừng sâu thêm, lời nói ra lại vô cùng độc ác: “Vy Vy cậu thật là, chúng ta từng thân thiết một thời gian, cậu có một đứa con lớn như vậy sao lại không nói với mình.”
Đan Diễn Vy lung lay thân mình, nếu không phải Hà Cảnh Quân đúng lúc đem cô đỡ lấy, cô thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, giật giật môi, muốn giải thích.
Nhưng, Vũ Thư căn bản không để cho cô cơ hội, đôi mắt oán hận gắt gao nhìn chằm chằm cô: “Chẳng lẽ cô muốn nói cho tôi biết cái đứa nhỏ trong phòng phẫu thuật kia không phải là… nghiệt chủng của cô và Thiên.”
“Không, Du Du vô tội, cô có cái gì oán khí đều nhắm vào tôi.” Đan Diễn Vy không cho phép Vũ Thư vũ nhục Du Du như vậy, ánh mắt kiên định, không muốn lùi bước nửa phần.
Ý cười trên mặt Vũ Thư cũng không thể duy trì tiếp, đơn giản cũng không giả bộ nữa, lộ ra vẻ mặt vốn có của mình, hung tợn nói với cô: “Nhắm vào cô? Đan Diễn Vy cô tính cái gì, dám trộm mang thai con của Thiên, còn dám sinh ra, hai người các ngươi đều đáng chết.”
“Tôi tuyệt đối sẽ không để cô thương tổn Du Du.” Đan Diễn Vy nhìn ánh mắt Vũ Thư như hận không thể đem cô giết ngay lập tức, trong lòng hơi trầm xuống. Du Du còn đang mổ bên trong, là thời khắc mấu chốt, cô tuyệt đối không thể cho bọn họ đi qua.
“Không thể tha thứ được.” Vũ Thư cười lạnh, nhìn thoáng qua người mặc đồ đen bên cạnh, làm cho Đan Diễn Vy rõ ràng, lúc này cho dù cô có chắp cánh cũng không thể bay được.
Hà Cảnh Quân đem Đan Diễn Vy hộ ở sau người, mặt mày nhíu lại, hướng tới người đàn ông vẫn luôn không mở miệng hỏi: “Lý Ngao, ngươi đây là ý gì.”
“Hà thiếu gia sao lại tức giận, tôi chỉ là một trong những người đứng xem mà thôi, cụ thể như thế nào còn phụ thuộc vào cô ấy.” Lý Ngao lễ phép cười cười hướng Hà Cảnh Quân, quay đầu đối với Vũ Thư dung túng nói, “Em nói, có phải hay không a, tiểu Thư.”
“Hừ, Lý Ngao đừng theo chân bọn họ nói lời vô nghĩa, nhanh đem người bắt lấy, trước đem tiểu nghiệt chủng kia giết chết trước.” Vũ Thư đã khẩn cấp muốn vọt vào trong phòng phẫu thuật, làm cho Đan Diễn Vy sống không bằng chết.
“Vũ Thư, cô nếu dám động tới Du Du dù chỉ một chút, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”
Đan Diễn Vy nghe được Vũ Thư muốn quấy nhiễu việc phẫu thuật, ánh mắt cũng trở nên bén nhọn, Du Du chính là mạng của cô, mặc kệ là ai chỉ cần làm tổn thương tới Du Du, cô cho dù liều cái mạng này, cũng sẽ không để cho người kia được như ý nguyện.
Đây là bản năng của người làm mẹ, mặc kệ con đường trước mặt có bao nhiêu thứ kinh nghi nguy hiểm, bản năng của người mẹ luôn là bảo vệ sự an toàn của đứa con.
Đây là thiên tính, cũng là phản ứng đầu tiên tất cả những người mẹ.
Vũ Thư lạnh lùng khinh thường cười nhạo: “Đan Diễn Vy cô còn đang nằm mơ sao, nơi này đều là người của tôi, cô cho là nói một câu tôi sẽ thả cô sao. Tôi nhất định phải khiến cô trải qua những thống khổ cùng sỉ nhục của tôi, dã chủng kia không nên xuất hiện trên thế giới này.”
Nói xong, hướng tới mười mấy người mặc đồ đen bên cạnh quát: “Lên hết cho tôi, còn thất thần làm gì.”
Mười mấy người mặc đồ đen vẫn không lập tức hành động, tất cả đều nhìn về phía Lý Ngao, được Lý Ngao cho phép, bọn họ mới bắt đầu hành động.
Đan Diễn Vy nhìn đến mười mấy người đàn ống sắp tới gần, toàn thân không tự giác trở nên căng thẳng, nhưng bước chân không hề lui về phía sau, chỉ là cảm thấy có chút làm phiền tới Hà Cảnh Quân.
“Thực xin lỗi, Cảnh Quân đều là em hại anh.”
“Cô gái ngốc, mọi thứ anh làm tất cả đều là anh tự nguyện.” Hà Cảnh Quân sủng nịch nói một câu, lại đem ánh mắt một lần nữa đặt trên người Lý Ngao: “Hơn nữa, ai nói chúng ta sẽ ngồi chờ chết .”
“Cái gì?” Đan Diễn Vy giật mình.