Rất nhanh Đan Diễn Vy biết bản thân mình vẫn còn quá đơn thuần, người ta căn bản không biết cái gì gọi là giới hạn cả.
Lục Trình Thiên điềm đạm, chậm rãi nói: “Em không muốn nghe, tôi ở trên còn có video, em muốn xem cũng có thể.”
Đan Diễn Vy thiếu chút nữa máu trào ra khỏi cổ họng, cô có chút hối hận, hôm qua tại sao không trực tiếp băng huyết mà chết thì thôi đi, bây giờ không cần đối mặt với Lục Trình Thiên đáng ghét này.
Anh vậy mà dùng một chiêu đó uy hiếp cô, ghi âm ghi hình.
“Lục Trình Thiên anh đừng có mà quá đáng, anh như vậy là phạm pháp đấy.” Câu này của cô có bao nhiêu lạnh nhạt bất lực, lúc trước cô cũng làm như vậy, tiền cô cũng tiêu rồi.
Tất cả tiền đều đổ vào cho bệnh viện.
Lục Trình Thiên vắt chéo hai chân, bộ dạng đường hoàng, âm thanh không nhẹ không nặng nói: “Học từ em đó, Đan Diễn Vy.”
“Tôi không muốn nói với anh những thứ này, đừng quên chúng ta sớm đã có còn quan hệ gì nữa, hơn nữa tối qua cho dù không phải là anh, là người khác cũng như nhau cả.” Ngực của Đan Diễn Vy không ngừng phập phồng, tức giận nói.
Ánh mắt Lục Trình Thiên dần lạnh, rõ ràng biết người phụ nữ này cứng miệng, thế nhưng khi nghe cô nói như vậy, trong lòng phẫn nộ không thôi, cười lạnh nói: “Người khác chắc không thoải mãn được em đâu.”
“Anh!” Đồ đáng chết, anh rõ ràng biết bản thân vì nguyên nhân gì mới thành ra như thế này, còn cố ý hiểu sai ý của cô.
“Lục Trình Thiên, nói đi nói lại là anh không cần tôi trước, bây giờ mọi dùng mọi cách muốn có, rốt cuộc anh muốn tôi phải như thế nào, nếu là anh đi nói cho Vũ Thư, xem cậu ấy có đồng ý không.”
Đánh rắn bảy tấc, Đan Diễn Vy biết Lục Trình Thiên không muốn nghe cái gì nhất, cũng biết nói lời này sẽ đổi lấy hậu quả gì, nhưng chuyện đêm qua, đều là một sai lầm.
Lục Trình Thiên từ từ đứng dậy khỏi ghế sô pha, từng bước đến gần cô, trong khi cô đang căng thẳng, anh đến và nâng cằm cô lên, ép cô nhìn vào ánh mắt của anh.
Giường như thay đổi thành một con người khác, anh lạnh lùng nói: “Đan Diễn Vy, đừng bao giờ thách thức điểm mấu chốt của tôi.”
Đan Diễn Vy cũng không cảm thấy đau, thế nhưng không thoát được khỏi sự khống chế của anh, một mắt đầy tức giận, không ngừng giằng co: “Lục Trình Thiên, không phỉa tôi thách thức điểm mấu chốt của anh, mà là anh hiếp người quá đáng.”
Lẽ nào trái tim của cô không phải trái tim, sự đau đớn của cô không phải là đau sao, không phân phải sai đúng sai cứ thề thốt làm nhục, rồi lại đẩy tội danh lên cô, anh có thể giống như người không có chuyện gì cùng Vũ Thư lên báo lên tạp chí.
Ánh mắt thâm tình, tràn ngập ân ái.
Còn có tư cách gì yêu cầu cô ký vào bản yêu cầu vô lý này.
Ánh mắt Lục Trình Thiên hơi hạ thấp, nhìn sâu vào đôi mặt bướng bỉnh lấp lánh ánh nước của cô, đột nhiên anh buông tay ra, quay lưng đi, để lại một câu khiến cô không hiểu rồi bỏ đi một cách ngạo nghễ.
“Đan Diễn Vy, em trước nay chưa từng hiểu tôi.”
Đan Diễn Vy nhìn theo bóng hình của cô từ từ biến mất trong phòng, cái gì gọi là cô trước nay chưa từng hiểu anh, anh có từng cho cô cơ hội đi tìm hiểu chưa, ở bên nhau bốn năm, cô trước nay không có chân chính đi vào thế giới của anh,
Không biết anh tiếp nhận vụ án gì, không biết anh có người thân hoặc bạn bè nào, cũng không biết anh trừ là luật sư ra còn qua lại với người nào.
Cô đương nhiên muốn biết, muốn hiểu rõ, nhưng mỗi lần cô mở miệng, anh luôn dùng thái độ thờ ơ tránh né câu hỏi, hoặc trực tiếp không nói, cô cũng biết tổn thương, cũng biết chùn bước, cũng cần mặt mũi.
Sau này, cô từ từ quen với kiểu không nghe không hỏi như thế nữa, bây giờ lại bắt đầu trách cô không hiểu anh.
Ha ha, Đan Diễn Vy muốn cười, nhưng cười không nổi, cảm thấy trong miệng toàn vị đắng chát, đau rát như vậy, khiến cô không thở hô hấp.
Đan Diễn Vy che ngực, dựa vào đầu giường, hít thở sâu, cô lau đi nước mắt, âm thầm nhủ trong lòng.
Đan Diễn Vy nhất định phải chống đỡ trước mọi chuyện trong quá khứ, chỉ cần chống đỡ được đoạn chữ này, tất cả đều sẽ trả thành mây khói.
Sau này chính là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy.
Đan Diễn Vy ngồi lặng người một lúc, đột nhiên nghĩ cả đêm mình chưa về, còn chưa nói một tiếng với Cảnh Quân và Du Du, hai người họ chắc chắn sẽ sốt ruột.
“Điện thoại đâu rồi, điện thoại của mình đâu.”
Đan Diễn Vy lật chăn cũng không nhìn thấy điện thoại đâu, chỉ có thể túm chăn xuống giường, tìm trên sàn, cuối cùng tìm thấy điện thoại của mình ở dưới quần áo của Lục Trình Thiên.
Kỳ lạ là trên màn hình không có báo cuộc gọi nhỡ nào cả, cô cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp gọi điện cho Hà Cảnh Quân.
Người đàn ông ở đầu bên kia hình như luôn đợi hay sao, điện thoạt vừa mới kết nối, đã có người nghe.
“Cảnh Quân, xin lỗi hôm qua em uống nhiều, quên mất gọi điện cho anh.” Đan Diễn Vy không muốn khiến Hà Cảnh Quân lo lắng, nên phần lớn sự việc đều giấu đi.
Hà Cảnh Quân nghe thấy giọng của Đan Diễn Vy, nỗi lo lắng cả đêm cũng buông được xuống, cũng không nhắc đến mấy chục cuộc gọi nhỡ hôm qua: “Ừm, không sao, chỉ cần em an toàn là được.”
“Cảnh Quân thật sự xin lỗi, Du Du thế nào rồi, có phải đợi em đến rất muộn không, em bây giờ về ngay, hai người đợi em một chút.” Đan Diễn Vy nghĩ đến vẻ mặt thất vọng của Du Du, gấp gáp tìm quần áo có thể mặc trong đống vải rách.
Lật tới lật lui, quần áo hôm qua cô mặc không có một cái nào hoàn chỉnh.
Quá thô lỗ mà!
“Vy Vy em đừng vội, Du Du hôm qua ngủ có chút muộn, còn chưa dậy đâu.” Hà Cảnh Quân nói giọng rất ấm áp.
Anh ta trước nay sẽ không ép buộc hay tạo áp lực cho cô, điều đó trên người Lục Trình Thiên cô chưa từng thử qua, Đan Diễn Vy trong lòng âm thầm thở dài một cái, tại sao cô đối với Cảnh Quân không có cảm giác đó.
Nếu người cô thích là Hà Cảnh Quân thì tốt biết mấy, vậy cô cũng không cần cố sống cố chết ở bên Lục Trình Thiên bốn năm, cũng không cần thống khổ như vậy, rơi xuống cùng cốc mà không thể lên được.
Du Du cũng sẽ có một gia đình bình thường, một người ba dịu dàng chính trực.
Và cô, thật sự sẽ không sao cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!