CHƯƠNG 256: NÓNG RUỘT CỒN GAN
Thẩm Lãng nhìn gói thuốc đầy chỉ còn một nửa, có thể thấy ly rượu vừa rồi Đan Diễn Vy uống đã cho vào từng nào, nếu như Đan Diễn Vy thực sự một hơi uống hết, kết cục tuyệt đối vô cùng thê thảm.
Đôi bàn tay thon dài cực kỳ phù hợp đánh piano kia của anh, từ từ mở gói thuốc được bọc kín, toàn bộ đổ vào trong cốc, ngữ khí vô cùng hiền hòa nói: “Uống vào rồi, anh có thể đi.”
Nếu như vẫn còn sống.
“Không, ngài Thẩm xin tha mạng, tôi thật sự không dám nữa, tôi đập đầu xuống lạy ngài, xin ngài hãy tha cho cái mạng hèn này.” Mão cũng biết uống ly rượu này vào sẽ có hậu quả ra sao, tần suất những trận đập đầu xuống đất van lạy ngày càng nhanh.
Ngũ Ca cũng biết Mão hạ thuốc cho ai, cái loại đần độn này làm sao mà cũng theo đến, đây là muốn người phụ nữ Đan Diễn Vy kia chết mà, nếu như không chết thì cũng rẻ mạt cho người đàn ông Lục Trình Thiên kia quá.
Không nói đến thủ đoạn của Hạ Tam Lạm, chỉ là một đối thủ ngu như lợn, có chết cũng không tiếc.
Thẩm Lãng không động đậy, mở miệng lạnh lùng nói: “Đổ vào.”
“Vâng, ngài Thẩm.” người đó cầm lấy ly rượu đi về hướng củMão.
Mão nhìn thấy rõ viên thuốc trong ly rượu đang tan nhanh, cơ thể không ngừng giãy dụa, nhưng những người xung quanh đang ra sức cố định anh ta, chỉ còn biết hoảng sợ há miệng, nhìn rượu từ từ đổ vào, xuôi theo cổ họng toàn bộ trôi xuống.
Hai người đàn ông đang giữ lấy Mão, nhìn anh ta đã uống hết rượu, cũng không bám tay giữ nữa mà lập tức buông ra.
Mão đã chẳng để tâm đến việc bỏ chạy nữa, giơ tay lên không ngừng móc cổ họng, chỉ muốn móc hết chỗ rượu cùng thuốc kia ra, nôn khan vài cái chỉ thấy nước bọt chảy ra, một chút rượu cũng không có.
Thuốc của anh ta vừa khủng khiếp, hiệu quả lại nhanh, căn bản không cần đợi thời gian, Mão rất nhanh chóng liền cảm giác toàn thân như bị đốt cháy sắp chết, cho nên Đan Diễn Vy chỉ mới uống một ngụm, phản ứng lại lớn như thế.
Anh ta đã uống trọn nửa gói, ngay lập tức mắt bắt đầu trợn trắng, không đến một phút cơ thể liền không ngừng co giật trên sàn, miệng nôn đầy bọt trắng.
Ngoài những người phụ nữ kia ra, những kẻ khác sớm đã nhìn quen việc này nên chẳng có chút phản ứng gì.
“Thẩm Thành Đăng đâu.” Anh ta hôm nay đến đây là để chặn đường cái tên em trai ngu ngốc đó.
Ngũ Ca nhíu đầu lông mày: “Anh Thẩm, Thẩm Thành Đăng không đến.”
Thẩm Lãng cơ hồ không hề cảm thấy bất ngờ: “Ừ, về thôi.”
Có vẻ như thằng em trai này của anh không hề ngu ngốc như vậy nhỉ.
Đan Diễn Vy như thể động vật thân mềm hoàn toàn bị Lục Trình Thiên lôi đi, cô muốn mở miệng mắng anh ta vài câu, để anh ta nhẹ nhàng hơn chút, nhưng trong đầu nóng rực chỉ muốn vùng vẫy không ngừng.
Trong mắt người ngoài, cô giống như một con bạch tuộc, sống chết bám lấy cánh tay anh không buông, cơ thể mềm yếu không xương không ngừng giãy dụa, chỉ muốn giảm bớt đi thân nhiệt trên mình.
Tại sao loại rượu này lại mạnh đến thế, tâm trí cô tuy vẫn còn tỉnh táo như vậy, nhưng lại chẳng có sức lực để nói, hơn nữa nhìn Lục Trình Thiên sao mà ngày càng đẹp trai, quả là không cách nào từ chối được, chỉ muốn quỳ xuống liếm láp anh ta.
Không không, cô đang nghĩ gì vậy, sao cô lại có thể đói khát đến mức muốn quỳ liếm Lục Trình Thiên rồi, cô không phải bị điên rồi đấy chứ, nhất định là say rồi, cô nhất định là say rồi.
“Lục Trình Thiên, anh, bỏ tôi ra, tôi tự mình đi.” Đan Diễn Vy vừa mở miệng liền có chút ngọng nghịu, nhưng miễn cưỡng vẫn nghe được rõ, nếu như trước mắt có một con sông, cô bây giờ sẽ không do dự mà nhảy xuống.
Nóng ruột cồn gan muốn chết.
Lục Trình Thiên con mắt u ám nhìn người phụ nữ túm lấy mình không buông, mồm lại kêu anh ta buông ra, nếu như không phải anh nắm lấy cô, hiện tại cô đã ngã bò trên sàn rồi, người phụ nữ chết tiệt, ở đâu cũng dám xông đến, nếu như mà anh không đến kịp thì sao.
Thì cô ta với cái dáng vẻ con ma men này, nói không chừng sẽ làm nên chuyện gì kinh thiên động địa cũng nên.
Chỉ cần nghĩ tới dung mạo yêu kiều của cô ngã vào vòng tay của tên đàn ông, ngọn lửa trong anh liền bùng cháy, nếu như không phải thấy cô đã say, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
“Ai ya, anh không nghe hiểu tiếng người à, tôi bảo anh buông tôi ra, tôi phải về nhà.” Du Du vẫn đang ở nhà chờ cô, Đan Diễn Vy lẩm bẩm không vui, người đàn ông này là khúc gỗ à, làm sao mà không thèm lên tiếng.
Sắc mặt Lục Trình Thiên càng tối sầm lại. Về nhà? Về cái nhà của tên đàn ông ngang ngược đó, quên đi: “Đan Diễn Vy, cô quên những lời tôi nói với cô rồi.”
Giọng nói người đàn ông thật hay, Đan Diễn Vy hihi cười vài câu, giống như một con ngốc: “Quên rồi, anh nói gì?”
“Tôi nói là tôi sẽ làm cô hối hận vì đã nói ra lời nói đó.” Lục Trình Thiên ngữ khí dịu dàng khó tả, giống như đang đối xử với người phụ nữ mình yêu chiều nhất, ngón tay nhẹ nhàng trượt lên làn da mềm mại mịn màng của Đan Diễn Vy, chỉ là đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo như hồ băng.
Đan Diễn Vy tuy rằng không nhìn thấy được ánh mắt của Lục Trình Thiên, có điều cô vẫn rất nhạy bén cảm nhận được một luồng khí lạnh, xô xô đẩy đẩy muốn tụt xuống: “Tôi không hiểu anh đang nói gì, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
“Là cô không muốn, hay là không dám.” Lục Trình Thiên lần này không hề giữ lấy cô, mà tùy ý để cô giãy dụa thoát ra: “Phịch” một tiếng rồi cô lại quỳ xuống đất.
Đan Diễn Vy thiếu đi sự chống đỡ của Lục Trình Thiên, giống như người nhiễm bệnh mềm xương, vẫn chưa kịp đứng vững liền quỳ luôn xuống sàn, cô không thấy đau, chỉ cảm thấy rời khỏi Lục Trình Thiên lại càng nóng, chịu không nổi giơ tay cởi cổ áo ra.
Xương quai xanh mỹ miều gợi cảm đều lộ hết ra, đến bầu ngực thoắt ẩn thoắt hiện đu đưa lay động đôi mắt của ai đó.
Người phụ nữ này có biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào không, sao lại dám giữa đường ngang nhiên kéo cổ áo ra, đây là đang muốn uy hiếp anh ta ư, Lục Trình Thiên sắc mặt khó coi bất thường, còn đen hơn bầu trời đêm trên kia vài phần.
Giọng nói lạnh lùng rõ rệt làm người vừa nghe liền biết anh ta tức giận đến nhường nào, phẫn nộ đến cỡ nào, mới có thể khiến cho người đàn ông nếu núi chưa đổ trước mắt thì sắc mặt không đổi này, tâm trạng kích động khó mà khống chế được.
Người khác có thể không có bản lĩnh như vậy, nhưng Đan Diễn Vy thì mỗi lần đều rất dễ dàng khơi lên cơn thịnh nộ của Lục Trình Thiên.