CHƯƠNG 24: NGHĨ GÌ GẶP ĐÓ
Sau khi trải qua chuyến du lịch “Nông Trại Vui Vẻ” kinh thiên động địa, Đan Diễn Vy luôn trong trạng thái ngẩn ngơ không tập trung trong suốt mấy ngày nay, luôn xảy ra sơ suất trong công việc.
Tiểu Thu thấy tình trạng ngơ ngẩn của Đan Diễn Vy kéo dài có chút lo lắng, đến ngày thứ năm cậu ta thấy không ổn nên lên tiếng hỏi: “Quản lý, chị sao vậy?”
“À, không sao, chị đi kiểm hàng đây.” Đan Diễn Vy giật mình hoàn hồn.
“Quản lý, giờ đã là giờ nghỉ trưa rồi.” Tiểu Thu nhắc cô.
Quản lý bị sao vậy nhỉ, người cứ ngẩn ngơ không tập trung, việc đã làm rồi cũng không nhớ? Lúc sáng không phải đã kiểm hàng rồi sao.
Đan Diễn Vy nhìn xấp đơn hàng trên tay mình, cũng phát hiện tình trạng của mình có vẻ hơi nghiêm trọng, ngại ngùng nói: “Tiểu Thu, em đi ăn trưa trước đi.”
Tiểu Thu nhìn Đan Diễn Vy có vẻ như không có ý định đi, thắc mắc hỏi: “Quản lý, chị không đi ăn với bọn em à?”
“Không, chị không muốn ăn lắm.” Đan Diễn Vy lắc đầu trả lời.
Tiểu Thu nhìn Đan Diễn Vy có vẻ như không muốn đi thật, nên cũng không ép, rời đi chung với những đồng nghiệp khác.
Đan Diễn Vy mệt mỏi nhướn mi, một mình trở về phòng nghỉ, ngồi yên trên ghế, yên tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hình ảnh Lục Trình Thiên với đôi mắt tối sầm không ngừng hiện lên trong đầu cô.
Cô nghĩ rằng Lục Trình Thiên sẽ tìm gặp cô trong thời gian ngắn nhất, kết quả đã ba ngày trôi qua, trái tim cô từ hoảng hốt, thấp thỏm, dần dần bình tĩnh lại.
Không một cuộc điện thoại, một tin nhắn, trong vô thức, ánh mắt của cô lại nhìn màn hình điện thoại, chỉ có một màu đen, và đen, cũng đen như tâm trạng u ám của cô.
Reng reng reng.
Tiếng chuông điện thoại rung đột nhiên vang lên làm Đan Diễn Vy giật mình, mở to mắt nhìn màn hình điện thoại, nhìn thấy hàng số quen thuộc đang hiện trên đó, tay cô khẽ run, khóe môi nhếch một nụ cười buồn, đúng thật là nghĩ gì gặp đó.
“Alo…” Đan Diễn Vy cảm giác giọng mình có một chút không tự nhiên.
“Chi phiếu tôi đã chuẩn bị xong rồi, Đan Diễn Vy, đem theo đồ của em đến đây trao đổi đi.”
Giọng nói lạnh nhạt của Lục Trình Thiên vang lên từ đầu dây bên kia điện thoại, rõ ràng khoảng cách của hai người đang rất xa, nhưng Đan Diễn Vy vẫn cảm nhận được hơi lạnh dọc sống lưng, đến cả bàn tay đang cầm điện thoại cũng trắng bệch.
Cô định thần lại, tự nhắc mình phải bình tĩnh lại, nhưng trong giọng nói vẫn thoáng chút hồi hộp: “Được, em biết rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, từng giây từng giây đó đối với Đan Diễn Vy đều như đang bị tra tấn, cảm giác ngạt thở này làm cô có một loại ảo giác.
Giống như cô là một tử tù đang đợi phán quyết tử hình vậy.
“Đan Diễn Vy, em quả thật khiến tôi có cái nhìn khác về em.” Giọng nói bình tĩnh của Lục Trình Thiên như lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào tim của Đan Diễn Vy, không những đau, mà còn một cảm giác bi thương không thể diễn tả được thành lời.
Đan Diễn Vy dùng sức bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay, vờ như không hiểu được ẩn ý bên trong lời nói đó, lạnh lùng đến mức vô cảm trả lời: “Nếu như không còn chuyện gì khác thì em cúp đây.”
Giây tiếp theo, đầu dây bên kia chỉ còn tiếng tút tút tút.
Có lẽ đến Lục Trình Thiên cũng không nghĩ Đan Diễn Vy sẽ có phản ứng như vậy, anh cho rằng Đan Diễn Vy có nỗi khổ tâm nào đó, nhưng giờ xem ra cô cấp bách muốn lấy cho bằng được món tiền này.
Lân Hoàng với tư cách là trợ lý của Lục Trình Thiên, nhìn thấy sắc mặt tối sầm của sếp mình qua khe cửa, anh ta tự giác biết mình không nên trình văn kiện lên cho sếp lúc này, ôm lại xấp văn kiện rồi quay đầu đi thẳng.
Anh ta không nên chui đầu vào hứng tội thì hơn.
Sức lực toàn thân của Đan Diễn Vy cũng tuột theo cuộc điện thoại bị ngắt, bàng hoàng nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, giờ là giờ nghỉ trưa, vừa đúng lúc có thể tránh được ánh mắt của nhiều người.
Đan Diễn Vy cầm theo đồ phi thẳng đến phòng làm việc của Lục Trình Thiên, chỗ làm việc của hai người tuy là rất gần nhau, nhưng cái thú vị chính là cô và Lục Trình Thiên yêu nhau ba năm trời, đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến địa bàn của anh.
Tòa nhà cao ba mươi hai tầng trước mặt, tụ hội những đội ngũ tinh anh giỏi nhất trong thành phố, Lục Trình Thiên chiếm trọn hai tầng làm việc đẹp nhất tòa nhà là tầng mười chín và tầng hai mươi, tại nơi được xem là tấc đất tấc vàng này, điều đó cũng đủ để chứng minh được năng lực và sự quyết đoán của Lục Trình Thiên.
Đan Diễn Vy cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi nhân viên đi làm tại tầng này rất nhiều, nên việc cô vào gặp Lục Trình Thiên sẽ không gây chú ý, hít một hơi sâu, cô bước vào trong.
Con số trên màn hình hiển thị trong thang máy nhảy lên theo từng tầng, cũng giống như lòng cô đang bay giữa không trung, không biết tựa vào đâu, khiến cho cô bất giác nhớ lại ba năm trước mình và Lục Trình Thiên bên nhau, ngu muội tự hiến dâng mình.
Tuy nói là ngu muội hồ đồ, nhưng trong lòng cô vẫn cảm nhận được chút ngọt ngào và hạnh phúc không muốn ai biết, thường là trong những lúc Lục Trình Thiên bận rộn với công việc.
Giống như một kẻ thích nhìn trộm, cô quan sát cặp chân mày rậm rạp của anh, đôi mắt sâu hút, bờ môi mềm mỏng, khuôn mặt góc cạnh, cùng dáng người cao nhưng lại không quá đô con, bất kể là nhìn từ góc độ nào, Lục Trình Thiên vẫn luôn hoàn hảo khiến cho người khác phải ghen tỵ.
Người đàn ông như vậy trời sinh chính là người đi đầu, cho dù đi đến đâu cũng luôn nổi bật rực rỡ, cô đã trộm đi quãng thời gian ba năm ngọt ngào đó, cô tự biết đó là quá đủ rồi.
Nhưng trong sâu thẳm tim cô lại cảm thấy càng trống trải, khiến cho cô càng muốn nhiều hơn nữa, không chỉ là ở bên cạnh, mà còn…
‘Ting’ một tiếng, cửa thang máy mở ra, kéo Đan Diễn Vy về với thực tại, đã đến văn phòng làm việc của Lục Trình Thiên.
Tuy đang là giờ nghỉ trưa, nhưng bên trong vẫn còn tốp năm tốp ba người cúi đầu làm việc, Đan Diễn Vy tiến đến quầy tiếp tân, lịch sự hỏi: “Xin chào, vui lòng cho hỏi phòng làm việc của luật sư Lục ở đâu ạ?”
Lễ tân nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói muốn gặp luật sư Lục của họ, trong lòng có chút không vui, thầm nghĩ chắc lại là một người giả vờ mượn cớ công việc để dụ dỗ luật sư Lục của họ đây.
Nhưng tác phong chuyên nghiệp không cho phép cô ta vô lễ với khách, cô ta lịch sự trả lời: “Xin cho hỏi cô có hẹn trước không ạ?”
“Tôi, tôi chưa hẹn trước.” Đan Diễn Vy nhìn cô lễ tân hơi nhíu mày, liền vội giải thích: “Nhưng mà, luật sư Lục có gọi điện bảo tôi qua đây, tôi họ Đan.”
Lễ tân đứng quầy nhìn Đan Diễn Vy với ánh mắt ghen tỵ, tuy trong lòng có nghi ngờ, nhưng để phòng ngừa xảy ra sai sót, cô ta vẫn phải nhường Đan Diễn Vy, gọi cuộc điện thoại nội bộ để xác minh.
Sau khi cuộc gọi được thông, cô nhân viên nhìn Đan Diễn Vy, gật đầu cung kính đáp: “Được, tôi hiểu rồi, vâng, vâng.”
Cô nhân viên lễ tân cúp điện thoại, vòng ra trước quầy, thay đổi thái độ trở nên lễ phép hơn rất nhiều, không ngờ rằng người phụ nữ này đúng thật là khách do luật sư Lục mời đến.
“Cô Đan, mời cô đi theo tôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!