CHƯƠNG 202: ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA VŨ THIÊN DƯƠNG
Xem mà làm, tất nhiên là dễ xử lý.
“Ngày mai con đến nhận lỗi với Đơn Diễn Vy đó đi, đề chuyện này xuống, nếu như cô ta không hài lòng thì đẩy Trương Chính Quang ra, nhất định không được để chuyện này liên quan đến nhà họ Vũ.
Vũ Thiên Dương trực tiếp ra quyết định.
Lúc đầu Vũ Thư giả vờ chui vào lòng Lê Tuyết Cầm khóc thật sự muốn khóc, cô ta chợt ngồi thẳng người nói: “Ba, tại sao muốn con đi nhận lỗi với cô ta, chuyện này không phải không liên quan gì đến con sao, muốn đi thì phải là TRương Chính Quang đi.”
Thật sự là tức chết cô ta mà, dựa vào đâu mà cô ta phải đi nhận lỗi với đồ đê tiện Đan Diễn Vy kia, nghĩ đến là đã buồn nôn như nuốt phải một trăm con ruồi rồi.
Bảo cô ta đi xin lỗi, nằm mơ đi!.
“Con –” Vũ Thiên Dương thấy Vũ Thư còn dám cãi ông ta, nhịn không được đưa tay lên, bất kể là ai cản trở con đường quan chức của ông ta, cho dù là con gái ruột của mình, ông ta cũng tuyệt đối không chừa lại chút tình cảm nào.
Lê Tuyết Cầm vừa thấy như vậy, vội vàng kéo Vũ Thư lại, lắc đầu với cô ta, không để cô ta lúc này lại chọc giận ông ta, sau đó xoay người nói với Vũ Thiên Dương: “Chuyện này em sẽ xử lý, anh lên lầu nghỉ ngơi trước đi.”
Nói thế nào cũng là con gái mình, Vũ Thiên Dương đang tức giận nhưng vẫn không nói thêm gì, xoay người tức giận rời đi.
Vũ Thiên Dương vừa đi, nước mắt Vũ Thư từng giọt một rơi xuống, nức nở nói: “Mẹ, mẹ thấy không, ba thật sự muốn đánh con.”
“Ba con tức giận, con nghe lời ba con đi.” Lê Tuyết Cầm đau lòng lau nước mắt cho cô ta nói.
“Tại sao chứ mẹ, đâu phải là lỗi của con.” Cô ta thật sự không cam lòng, hôm nay là sinh nhật của cô ta, đáng lẽ là cô ta phải vui vẻ mới đúng, bây giờ Đan Diễn Vy không sao, lại làm anh anh Thiên không vui, bản thân còn bị ba tát một cái.
Trong lòng cô ta nhanh chóng hối hận.
“Tiểu Thư này, nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, chỉ cần đợi chuyện này qua đi, con muốn đối phó cô ta thế nào mẹ không can thiệp, chỉ là bây giờ không đúng lúc.” Bà ta cũng biết con gái mình ấm ức, nhưng mà bà ta cũng hiểu chồng mình yêu thích con đường quan chức thế nào.
“Mẹ, nhất định con phải xin lỗi con đê tiện kia sao, cô ta cũng đâu bị gì đâu.” Vũ Thư vẫn rất ghét bỏ, nghĩ đến là cảm thấy bực.
Lê Tuyết Cầm cưng chiều vuốt tóc cô ta, nói: “Chuyện này con phải đi, còn phải để tất cả mọi người biết thái độ của nhà họ Vũ chúng ta, còn nữa ngàn vạn lần đừng làm chuyện này lớn lên.”
“Không kịp rồi mẹ, tên ngu ngốc Trương Chính Quang còn chọc giận anh Thiên, bây giờ anh Thiên còn muốn giúp đồ đê tiện kia kiện Trương Chính Quang, mẹ nói xem chúng ta có bị ảnh hưởng hay không.”
Lê Tuyết Cầm hoảng hốt: “Lục Trình Thiên thật sự nói vậy?”
“Vâng.” Vũ Thư gật đầu, cô ta cũng đang vì chuyện này mà buồn bực không thôi.
“Chuyện này Tiểu Thơ con đừng để ba con biết, bây giờ ông ấy đang rất vừa lý Lục Trình Thiên, nếu như Lục Trình Thiên đứng ra, ba con nhất định sẽ nổi giận, con biết phải làm sao rồi chứ!.” Lê Tuyết Cầm nói gần nói xa.
Vũ Thư sau khi suy nghĩ thì đúng là cũng biết sợ, cục diện mong chờ mãi không thể để cho một Đan Diên Vy phá hủy: “Mẹ, con biết phải làm gì.”
Cho dù là chán ghét, ngày mai cô ta cũng phải đi tìm Đan Diễn Vy một chuyến.
“Ừ, mẹ biết là con ấm ức, cố chịu một chút là được rồi.” Lê Tuyết Cầm an ủi võ vỗ tay của cô ta.
Vũ Thư cười gượng, không ai biết bây giờ cô ta hận không thể lột da uống máu Đan Diễn Vy, sỉ nhục nagfy hôm nay, cô ta nhất định sẽ khiến Đan Diễn Vy nhớ rõ.
Nhất định khiến cô sống không bằng chết.
Hà Cảnh Quân đầu tiên là đưa Đan Diễn Vi đến bệnh viện kiểm tra, may mắn chỉ là trầy xước ngoài da, vẫn chưa ảnh hưởng đến xương cốt, nhưng mà vẫn cần nghỉ ngơi vài ngày,
Xử lý xong vết thương, Đan Diễn Vy muốn trở về, Hà Cảnh Quân trực tiếp sắp xếp cô ở bệnh viện quan sát.
Nằm yên trong phòng bệnh VIP, trên người Đan Diễn Vy vẫn còn khoác áo khoác của Hà Cảnh Quân, ngồi yên không nhúc nhích ở đầu giường, dường như chuyện bên ngoài không có liên quan gì đến cô.
Đèn trong phòng cũng không bật, chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu lên người cô, nhìn từ xa vừa yếu ớt vừa đáng thương.
“Diễn Vy, xin lỗi vì đã để em chịu khổ.” Hà Cảnh Quân vô cùng áy náy nói, giọng nói lớn hơn một chút thì sợ làm phiền đến cô, nếu không phải anh ta tự ý muốn có thêm không gian riêng bên cô thì cô cũng sẽ không gặp chuyện này.
Đan Diễn Vy như là một bức tượng, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, nghe được giọng nói của Hà Cảnh Quân, tâm trạng thẫn thờ có vẻ như là có chút thay đổi.
Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào nói: “Cảnh Quân, chuyện này không liên quan đến anh, nếu không phải là anh cứu em…”
Câu tiếp theo, cô không nói được nữa.
“Diễn Vy, em yên tâm anh chắc chắn sẽ không để em chịu ấm ức.” Hà Cảnh Quân giận, giơ tay lên đấm mạnh vào tường, tạo ra một âm thanh khó chịu.
Trước giờ Hà Cảnh Quân không phải là một người dễ giận, có hành động như vậy là bởi vì không nhịn được nữa, nghĩ đến một mình Đan Diễn Du sợ hãi, anh ta liền hận không thể giết được Trương Chính Quang.
“Cảnh Quân, vô dụng, không có chứng cứ.” Đan Diễn Du trong lòng có một giọng nói, trong mắt có chút chấn động, cô ấm ức sợ hãi, có thể cô không thể cuốn Hà Cảnh Quân vào, trái lại cô phải bỏ trốn.
Coi như là lần cuối trả hết áy náy đối với Vũ Thư.
“Anh có cách, Diễn Vy, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, không cần phải để ý đến chuyện này, anh sẽ dạy cho tên khốn kia bài học.” Hà Cảnh Quân chắc chắn, anh ta đoán Lục Trình Thiên cũng sẽ có hành động gì đó, để xem thái độ nhà họ Vũ là thế nào.
Sẽ cố gắng hết sức bảo vệ tên Trương Chính Quang hống hách kia hay là đẩy Trương Chính Quang ra làm người chết thay, cho dù thế nào anh cũng sẽ không từ bỏ ý định.