CHƯƠNG 17: SÁNG SỚM ĐÃ KHOE TÌNH CẢM
Lái xe một tiếng rưỡi, bọn họ đã đến nông trại.
Hộ gia đình mà Vũ Thu gọi điện thoại đặt là của một đôi vợ chồng già, hai người tươi cười ra đón mấy người Vũ Thư, là căn nhà hai tầng lợp ngói, mấy căn phòng trên lầu đã được quét dọn sạch sẽ để cho bọn họ tự chọn.
Làng nhỏ sát bên núi lớn, một khoảnh đất dưới chân núi được cả thôn quây lại trồng cây ăn quả, mùa này dưa hấu, đào cơ bản đều đã chín, khách đến tham quan có thể tùy ý hái ăn.
“Ôi, đúng là nơi sống lý tưởng!” Vũ Thư chưa từng tới những nơi như thế bao giờ, khí hậu trong lành mát mẻ ở đây khiến cô ấy vô cùng phấn chấn nói: “Mặc dù Melbourne chơi rất vui, có điều nơi đó thiếu một phần sức sống, đâu giống nơi này hoàn toàn chính là nơi nghỉ dưỡng mà.”
Đan Diễn Vy cười nói: “Sợ là cậu ở đây thêm mấy ngày thì sẽ không cảm thấy như vậy nữa rồi.”
“Chỉ cần có anh Thiên ở đây, ở bao lâu tớ cũng chịu!” Vũ Thư hừ mũi, bất chợt lộ ra cách gọi thân mật khiến cơ thể Đan Diễn Vy cứng ngắc, cúi đầu che khuất cảm giác mất mát trong mắt.
Vũ Thư lên lầu thay quần áo, nói buổi trưa muốn ăn cá, lôi kéo Lục Trình Thiên hứng thú dạt dào đi đến đầm câu cá, còn gọi thêm Đan Diễn Vy và Hà Cảnh Quân đi cùng, Đan Diễn Vy không thể làm gì khác là đi theo.
Bên cạnh đầm cá là ruộng dưa hấu, bên trong đám dây xanh biếc, những trái dưa hấu màu vàng lớn nhỏ nhô lên, trái lớn nhất cỡ bàn tay của người đàn ông trung niên, ruột dưa màu vàng kim, còn ngon hơn dưa hấu đỏ rất nhiều.
Hà Cảnh Quân cố định cần câu, sau đó đi vào ruộng dưa chọn một trái nhỏ, dùng dao nhỏ của Thụy Sĩ mang theo bên người nhẹ nhàng bổ một đường, đưa một nửa cho Vy Vy nói: “Em nếm thử xem.”
Đan Diễn Vy cắn một cái, cười gật đầu: “Ừm, rất ngọt.”
“Thật sao? Anh cũng muốn nếm thử.” Nói xong, Hà Cảnh Quân cúi đầu cắn vào chỗ dưa Đan Diễn Vy đã cắn. Đan Diễn Vy ngây ngốc nhìn anh ta, lúng túng: “Không tệ, đợi lát nữa hái một trái mang về.”
“Các người thật quá đáng, mới sáng sớm đã khoe tình cảm?” Vũ Thư kêu lên, vẻ như rất tức giận.
Hà Cảnh Quân hoàn toàn không quan tâm, cười với cô ấy nói: “Là do chính cô muốn xem, trách ai? Hơn nữa, chúng tôi cũng không nói không cho cô và luật sư Lục khoe tình cảm.”
Đan Diễn Vy mím mím môi, liếc qua phát hiện Lục Trình Thiên không thèm nhìn ai chỉ nghênh ngang nhìn cô, khiến cô sợ đến mức tim run lên, vội vàng cúi đầu nắm chặt miếng dưa hấu trong tay.
Tại sao anh ta dùng ánh mấy ấy nhìn cô? Ý gì chứ?
Vũ Thư hừ hai tiếng, cũng không cam lòng yếu thế lôi kéo Lục Trình Thiên khoe tình cảm, cô ta một tiếng anh yêu, hai tiếng anh yêu cực kỳ ngọt ngào, Đan Diễn Vy nghe mà lông mày nhíu lại, trong lòng càng thêm khó chịu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!