CHƯƠNG 15: ĂN CUA
Lời này cũng không biết có phải cố ý hay không, chỉ thấy môi mỏng của người đàn ông đối diện càng mím chặt, như hai sợi dây bị đông cứng, có điều biểu hiện trên mặt vẫn hờ hững như cũ.
Vũ Thư hò reo kêu to, thật sự vô cùng ngưỡng mộ, cô ấy tủi thân nhìn Lục Trình Thiên: “Tuy rằng em không biết nấu cơm, nhưng em có thể làm ấm giường. Anh Thiên, hay là cho em chuyển đến chỗ của anh ở được không?”
“Khụ khụ!” Đan Diễn Vy bị nghẹn trà lúa mạch ho đến đỏ cả mặt.
Hà Cảnh Quân dùng tay dịu dàng vỗ sau lưng cô, ân cần nói: “Vy Vy, em không sao chứ?”
Đan Diễn Vy lắc đầu, cắn môi nói: “Em không sao.”
“Anh Thiên.” Thấy Lục Trình Thiên không trả lời mình Vũ Thư kéo cánh tay anh lắc lắc: “Có được không?”
Lục Trình Thiên lạnh nhạt nói: “Để qua mấy ngày nữa rồi nói sau.”
Vũ Thư bĩu môi, dáng vẻ không vui, cô sợ Lục Trình Thiên nói qua mấy ngày, rồi qua mấy ngày nữa anh lại quên.
Tuy cua rất ngon, nhưng Đan Diễn Vy giống như ngồi trên đống lửa, cô hoàn toàn không muốn ở lại đây chút nào.
Nếu như sớm biết sẽ gặp phải Lục Trình Thiên và Vũ Thư ở đây, căn bản cô sẽ không đến.
Sau đó Hà Cảnh Quân đi thanh toán, nói Vũ Thư vừa mới trở về, anh ta là bạn trai của Đan Diễn Vy, nên mời cơm là phải. Vũ Thư hừ một tiếng, nguýt anh: “Vậy bữa cơm này của anh vẫn chưa đủ!”
Hà Cảnh Quân cười: “Nếu không đủ thì sau này sẽ mời thêm mấy lần nữa.”
“Vậy còn tạm được!”
Lúc đi ra ngoài Vũ Thư kéo tay Đan Diễn Vy đi ở phía trước.
Vũ Thư quay lại phía sau nhìn, phát hiện hai người đàn ông còn cách ở phía xa, cô mới nói thì thầm với Đan Diễn Vy: “Vy Vy, cậu có số điện thoại bạn học cũ kia của anh Thiên không?”
Đan Diễn Vy nghi ngờ hỏi: “Tớ không có, sao thế?”
“Còn không phải là vì anh Thiên sao!” Vũ Thư bĩu môi, buồn buồn nói: “Tớ phát hiện anh ấy từng qua lại với người phụ nữ khác.”
Đan Diễn Vy nghe cô ấy nói như vậy trong lòng vô cớ thấy hoảng hốt, giày cao gót dưới chân vấp phải cục đá, suýt nữa té ngã xuống đất. Vũ Thư đỡ chặt cô: “Vy Vy, cậu đi cẩn thận một chút, đường đá này không dễ đi.”
“Tớ, tớ thật sự không có số.” Đan Diễn Vy cố gắng không để cho mình hoảng hốt, giọng điệu cố hết sức tự nhiên nói: “Anh ta thường dẫn vợ đến cửa hàng chỗ tớ mua giày, hai chúng tớ cũng không coi là quá quen thân.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!