CHƯƠNG 142: MỘT CÁI BẪY
Cô Dương không níu giữ Đan Diễn Vy nữa, cô ta nhìn chằm chằm theo bóng dáng đang xa dần của cô, đến khi Đan Diễn Vy đi khuất tầm nhìn rồi, cô ta vẫn chưa có ý định rời đi.
Giống như đang đợi ai đó.
Một lúc sau, một người đàn ông dáng người cao gầy, đầu đội mũ lưỡi trai, mặc chiếc áo gió màu nâu giữa thời tiết nắng nóng này, nhìn kín mít chỉ còn phần miệng là lộ ra.
Người đàn ông đó bước thẳng đến bàn và ngồi vào chỗ mà Đan Diễn Vy vừa ngồi.
Cô Dương vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhưng cất lời nói với người đàn ông vừa ngồi xuống: “Đã xong chưa?”
“Chụp xong rồi, đảm bảo không vấn đề.” Giọng của người đàn ông trầm trầm giống như cổ họng bị nghẹn, khiến người nghe không thấy thoải mái.
Cô Dương quay lại nhìn người đàn ông đó, thấy vẻ mặt đắc ý của anh ta, bất chợt cảm thấy ghê tỏm, nhưng không để lộ ra ngoài, cô lên tiếng nói: “Tiền đã thanh toán cho cậu rồi, cẩn thận cái miệng của cậu.”
Cô đã sớm biết Đan Diễn Vy sẽ không nhận phong bì đó, tiền trong phong bì thực chất là chuẩn bị sẵn để đưa cho người đàn ông đối diện, nếu như Đan Diễn Vy chịu cầm lấy usb thì cô cũng không cần dùng đến cách thứ hai nay, có trách thì trách Đan Diễn Vy quá không biết điều.
“Hì hì, cô Dương yên tâm, lão Lục tôi kín miệng lắm.” Người đàn ông họ Lục đó nhìn phong bì tiền dày cộp trước mặt, cũng không cần biết thái độ của cô Dương thế nào, nhanh tay tham lam cầm lấy phong bì rồi nhét vào túi.
Cô Dương không yên tâm lắm, nói: “Cho tôi xem qua hình trước đã.”
“Không thành vấn đề, cô Dương cứ từ từ xem, tôi chụp hơn trăm tấm lận.” Tên họ Lục đó vừa nói vừa đưa máy chụp hình đến trước mặt cô.
Cô Dương mở album trong máy, anh ta chụp rất nhiều bức cô và Đan Diễn Vy nói chuyện, đến tấm mà cô đẩy phong bì tiền đến trước mặt Đan Diễn Vy, tên họ Lục đó còn cố tình phóng to để nhìn rõ tiền trong phong bì đó có bao nhiêu.
Những tấm gần cuối cô cũng cảm thấy có khá hài lòng, không cần biết thực tế Đan Diễn Vy có nhận tiền hay không, chỉ cần những tấm hình này được tung ra ngoài, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ Đan Diễn Vy đã nhận tiền.
Về phần cô, vì sao cô lại làm như vậy, đương nhiên đây là ý của người khác, có trách thì cũng trách Đan Diễn Vy chọc phải người không nên chọc.
“Tốt lắm, chờ tin của tôi, rồi cậu mới được phát tán hình chụp này ra ngoài.” Cô Dương trả lại máy chụp hình và nói thêm.
“Không thành vấn đề, cô Dương lần sau có những vụ như vậy nhớ tìm tôi, tôi sẽ chiết khấu hai mươi phần trăm cho cô.” Tên họ Lục cười nham nhở nói.
Cô Dương nhíu mày, không muốn nói nhiều với loại người như vậy, cô đứng dậy rời đi, trước khi đi còn lên tiếng nhắc: “Cẩn thận vào, đừng làm hư chuyện, cậu biết hậu quả nếu thất bại là gì rồi đấy.”
“Cô Dương yên tâm, kiếm tiền nhờ nó thì phải biết tuân thủ luật của nó chứ, tôi hiểu.” Tên họ Lục cười và nói nhỏ bên tai cô.
Cô Dương không muốn nán lại thêm giây phút nào, đứng dậy cất bước rời đi.
Đan Diễn Vy trở lại bàn làm việc mà tâm trí không tập trung, La Tố Như gọi cô mấy lần mà cô vẫn không đáp lại.
La Tố Như hết cách đành huých nhẹ vào tay cô: “Vy Vy, cậu làm gì mà thất thần vậy?”
“Tố Như? Cậu gọi tớ à?” Đan Diễn Vy vẫn đang suy nghĩ chuyện của cô Dương, càng nghĩ càng thấy bất an.
La Tố Như nhìn Đan Diễn Vy, cũng không thấy có gì bất thường: “Đúng rồi, gọi cậu nãy giờ, lúc trưa cậu đi đâu vậy, sao trở về mà cứ như người mất hồn thế?”
“Tớ không sao, chỉ đi gặp bạn thôi.” Đan Diễn Vy không muốn La Tố Như lo lắng, nên tùy tiện tìm lý do cho qua chuyện.
La Tố Như vẻ hiếu kỳ hỏi: “Bạn trai hả, anh chàng họ Hà cũng tận tâm quá nhỉ.”
“Không phải anh ấy, Tố Như cậu đừng nghĩ lung tung.” Đan Diễn Vy giả vờ hỏi: “Đúng rồi, Tố Như, vụ án lần trước của cô Dương sao rồi?”
Nhắc tới vụ án, Tố Như có vẻ hụt hẫng lên tiếng: “Còn có thể thế nào, vụ án đó giờ là Lâm An Nghi phụ trách, nghe giọng điệu của Vương Manh có vẻ như cũng khó xử lý.”
Đan Diễn Vy chợt thấy căng thẳng, nhưng vẫn giả vờ tò mò hỏi: “Cô Dương hầu như không thấy đến văn phòng luật sư, sao Lâm An Nghi không hề hỏi nhỉ?”
La Tố Như suy nghĩ rồi nói: “Chuyện này tớ cũng không rõ, nhưng đúng là cô Dương không hề đến đây, nếu đổi lại là tớ thì chạy mười lần một ngày cũng không đủ nữa.”
Lời nói của La Tố Như cũng vô tình làm Đan Diễn Vy lo lắng hơn, cô Dương tìm cô đúng là có mục đích khác, có thể mục tiêu là cô hoặc là văn phòng luật sư này, không cần biết là cái nào thì đó đều là cái cô không muốn xảy ra.
Không được, chuyện này cô phải báo cho Lục Trình Thiên biết.
“Vy Vy, chuyện gì mà nghiêm túc thế, vụ án của cô Dương cậu cũng không cần phải lo lắng như vậy, sáng nay tớ còn nghe thấy Lâm An Nghi gọi điện thoại cho cô Dương mà.” La Tố Như không biết Đan Diễn Vy đang lo lắng điều gì.
Đan Diễn Vy liền túm lấy tay La Tố Như hỏi: “Cô ta đã hỏi những gì?”
“Hình như là nói chồng của cô ta không có ý định ly hôn, hai người sẽ thỏa hiệp riêng.” La Tố Như nhớ lại và nói.
“Cái gì?!” Đan Diễn Vy ngay ra rồi bần thần ngồi thụp xuống ghế, lúc gặp mặt cô Dương không nói với cô như vậy, rốt cuộc sao lại chọn cô?
“Vy Vy, cậu cứ hỏi chuyện của cô Dương mãi, tớ còn chuyện quan trọng chưa nói với cậu đây…”
La Tố Như chưa dứt lời, giọng của Lân Hoàng đã vang lên.
“Vy Vy, em vào đây chút.”
Đan Diễn Vy chưa kịp nghe La Tố Như nói xong đã nghe Lân Hoàng gọi cô: “Tố Như, mình vào trong tý, có chuyện gì lát nói tiếp nha.”
“Được rồi, vậy cậu mau đi đi.” La Tố Như đoán chắc những lời Lân Hoàng nói cũng là những gì cô chuẩn bị nói mà chưa kịp.
Đan Diễn Vy cố gắng giữ bình tĩnh, đứng ở cửa hít thở sâu rồi mới đẩy cửa đi vào: “Thư ký Lân, anh tìm em?”