Bạch Yên yên ổn làm một cái tiểu trong suốt, đơn giản là vì nguyên hình hắn quá nhỏ, liền không có người nào chú ý tới!
Nhưng mà, hắn nhận ra một người vừa mới tới. Nam tử tử y kia, nếu hắn đoán không sai thì... chính là Trúc Thiên sư thúc ___ Trúc Thiên Hải Nguyệt.
Năm đó, người này từng đến Linh Sơn, là bằng hữu của Vương cao quý!
Nhưng là, chung quy những người có mặt ở đây đều là quen biết hết đúng không? Nếu vậy thì dễ nói chuyện rồi!
Chỉ là, tại sao sát khí lại nồng nặc như vậy? Rõ ràng hắn chưa có làm gì a.
Vân Ngạo Phong cảm thấy nguyên chủ này được cưng chiều quá mức rồi. Đến nỗi... bây giờ hắn... đi toilet trở về, cũng như thế bị đại ca và nhị ca quan tâm.
Đối với người khác thì chắc đó là một loại hạnh phúc không thể cưỡng lại được, nhưng là kiếp trước hắn không quen với việc này a.
Mà lúc này, Mộc Du Tử bỗng nhiên cúi đầu, vừa vặn chạm trúng Bạch Yên. Bạch Yên liền trong nguyên hình rắn, nở một nụ cười không rõ hình dạng, lộ ra một cái răng nanh. Đáng yêu vô cùng!
Ngay sau đó, Bạch Yên liền muốn chạy trốn, thân thể khẽ đảo, trườn ra sau.
Nhưng Mộc Du Tử vẫn còn không buông tha: "Đứng lại!"
Oa...! Bạch Yên cảm thấy bản thân thật là nhỏ bé, khi đứng trước các vị đây a!
Một tiếng này nghe đến năm phần chậm rãi, năm phần uy lực. Bạch Yên dưới nền cỏ dừng hẳn, cái đầu nhỏ máy móc quay lại, xuất hiện một giọt mồ hôi, hắn lẩm nhẩm: "N... nói ta sao?"
Mọi người không có ai nghe thấy tiếng này, nhưng ánh mắt lại hiếu kỳ nhìn Mộc Du Tử. Hắn nói, cái câu kia là nói ai???
"Tiểu tử, ngươi lại dọa người?!" Vô Ly vốn còn ran ríu trong lòng chuyện nhảy vực, bây giờ liền không chút tiết chế mà quát tháo.
Chỉ là, hành động tiếp theo của Mộc Du Tử dời đi ánh mắt của họ. Chỉ thấy hắn ngồi thụp xuống, nâng lên một con bạch xà. Bạch Yên lúc này khó tránh khỏi run lẩy bẩy, mồ hôi đầy đầu.
Cả đời này, hắn sợ nhất ba thứ.
Một, Vương _ Cửu Vĩ Yêu Hồ _ Yêu Vương _ Tiểu Cửu!
Hai, Trúc Thiên sư thúc _ Trúc Thiên Hải Nguyệt!
Ba, Phượng Tử!
Mà lý do khiến Bạch Yên sợ xanh mặt bọn họ là gì?
Là bởi vì...
Thứ nhất, Vương luôn thích hướng hắn thả sát khí! Hại hắn lúc nào cũng phải dè chừng, nơm nớp lo sợ trong lòng. Chỉ sợ hắn nói sai một từ, cái mạng nhỏ này liền đi tong!
Thứ hai, Trúc Thiên sư thúc từng dạy dỗ hắn, còn phạt hắn trong nhân hình quỳ hai ngày hai đêm trên đỉnh Linh Sơn. Gió rét, mưa bom bão đạn, mọi khổ cực hắn đều được nếm qua.
Trúc Thiên Hải Nguyệt, trong mắt Bạch Yên chính là hung thần ác sát. Hại khung xương của hắn trợt không biết bao nhiêu cái, chẳng qua thân thể này có thể tự hồi phục, nếu không, bây giờ e rằng hắn đã về đất mẹ rồi!
Thứ ba, Phượng Tử với Bạch Yên là oan gia ngõ hẹp, vừa gặp liền rút kiếm chém nhau. Tu vi của hắn không bằng Phượng Tử, vì vậy, có mấy lần hắn bị quật cho gẫy xương, huyết thịt mơ hồ. Cần đến mấy tháng liền để hồi phục vết thương!
Mà điểm chung của ba người này chính là,... thích khi dễ, hành hạ Bạch Yên.
Hiện tại áp lực đè nặng, Bạch Yên liền đơ ra như phỗng. Đơn giản là không dám cử động, chỉ sợ hắn động một cái, vị sư thúc trước mắt này lại nổi đóa, đem hắn dẫm nát dưới chân!
Nhưng mà, ở đây ngoài hai người họ với Tử Cầu ra, thì chẳng còn ai biết về sự tích vinh quang mấy ngàn năm về trước.
Mộc Du Tử cũng không muốn tiết lộ, vậy nên lần này Bạch Yên nghĩ mình gặp may rồi...
Chỉ là, câu nói kế tiếp của Mộc Du Tử lại khiến hắn triệt để chết lâm sàng.
"Con rắn này nướng lên chắc chắn sẽ rất ngon!"
Chúng nhân: ..... Tưởng ngươi rất cao cả.
Hi vọng biến thành băng, tan tành vỡ nát. Thôi toang rồi! Thế giới này sụp đổ rồi!
"Tiểu miêu tử, ngươi đừng đùa, đó là bằng hữu của chúng ta a!" May mắn Vân Ngạo Phong chen chân vào, không là Bạch Yên thực sự muốn từ biệt cõi đời.
Phảng phất thấy Bạch Yên quá cảm kích, Vân Ngạo Phong liền bồi thêm một câu: "Thịt thối lắm, không ngon!"
Tuy Bạch Yên trước nay cũng không phải là loại người coi trọng sĩ diện gì, nhưng cái này... quá lộ liễu rồi đi!?
Mà Tử Cầu trong lòng Vân Ngạo Phong lúc này cũng gật gù, tán thành với ý kiến của hắn. Nhìn đến Vương không còn phóng sát khí, Bạch Yên đã ngự dưới đất mới thập thò biến thành nhân hình.
Bộ dạng bây giờ thật sự thảm hại không nỡ nhìn. Từ trên đầu xuống dưới thân đều như bị đổ nước, ướt nhẹp. Khuôn mặt mị hoặc trước đó liền trở thành tơi tả, khó coi.
Chung quy mà nói, thì... mồ hôi đầm đìa, sợ đến xanh mặt.
"Oa, huynh đệ, hóa ra ngươi là xà tinh a!" Mộc Du Tử làm bộ ngạc nhiên, rụt tay lại, đứng thẳng người.
Bạch Yên đã muốn bị vị sư thúc này dọa đến không còn đường lui. Rõ ràng là chỗ quen biết, cần gì phải mập mờ như vậy?
"Sư..." Lời chưa thoát ra khỏi miệng, Bạch Yên đã vô duyên vô cớ bị Mộc Du Tử đem linh lực khóa chặt cổ họng, không thể nói nên lời.
Mọi người tu vi không bằng Mộc Du Tử, cũng không nhận ra dị thường.
Vân Ngạo Phong đạm thanh nói: "Bạch công tử, đây là... Mộc Du Tử và nhị ca ta, cứ gọi họ là Tiểu miêu tử với..."
Vô Ly tiếp lời: "Không cần khách sáo, cứ gọi ta là Vô công tử đi!"
Chúng nhân:......... Mặt ngươi dày quá! Đi làm bia đỡ đạn cống hiến cho Tổ quốc là phù hợp nhất!
"À,..." Nói thật, Bạch Yên mà dám gọi vị sư thúc này là Tiểu miêu tử? Có mà nghịch lý a! Chết không toàn thây a!
Dựa theo la bàn trên tay Vân Tuân Vũ, vừa đi vừa hàn huyên, mọi người rất nhanh đã quen thuộc lẫn nhau, bắt đầu tán gẫu.
Chỉ còn Ý Hiên với những người khác là không biết ở đâu.
Nhưng là... có trời mới biết, Ý Hiên hiện tại đang ngủ rất ngon lành.
Những người khác lại đã thoát ra từ lâu rồi.