Cũng là người duy nhất mà anh tuyển dụng về cho siêu thị này.
Bà có thể tận chức tận trách như thế, chứng tỏ mắt nhìn người của anh không hề tệ.
Anh rất vui.
Lưu Tuấn Mai vừa đi khỏi, Châu Phàm đã bước tới.
“Giám đốc Tần, tôi thoáng thấy giám đốc Lưu thì phải, bà ấy tìm anh à?”
“Ừ! Bà ấy tìm tôi, bà ấy yêu cầu tôi xử lý chuyện 50 shipper kia! Bà ấy cho rằng bọn họ ăn không ngồi rồi không chịu làm việc, không thể chấp nhận được!”
“Hả?”, Châu Phàm ngây người, một giây sau anh bật cười.
“Giám đốc Tần này, không thể không nói mắt nhìn người của anh quả thật quá siêu luôn đó. Ban đầu tôi lăn lộn ở trung tâm việc làm mấy ngày mà chẳng tuyển được ai thích hợp cả!”
“Anh vừa đi một cái đã hốt được ngay! Không những vậy còn rất trung thành, lại tận chức tận trách! Có bà ấy, siêu thị của chúng ta nhất định sẽ làm ăn phát đạt!”
Châu Phàm là người rất thông minh.
Anh ta biết rõ từng nhân viên trong siêu thị, ngoại trừ Lưu Tuấn Mai, những người khác đều do anh ta tuyển dụng.
Lúc này Tần Kiệt nhắc đến chuyện Lưu Tuấn Mai và 50 shipper kia, rõ ràng là đáng ám chỉ cái gì đó.
Anh ta đương nhiên sẽ thuận nước đẩy thuyền, tâng bốc một phen, khen Tần Kiệt có mắt nhìn người rất lợi hại.
Để cho Tần Kiệt nhận thức được con người Chu Phàm thật lòng thật dạ đến Kiệt Tuyết làm việc để gây dựng cơ nghiệp.
Chứ không phải đến để tranh quyền đoạt lợi gì hết.
Châu Phàm và Lưu Tuấn Mai ai làm việc nấy, không ai đụng chạm đến ai.
Mỗi người đều thực hiện đúng và đủ chức trách của mình.
Ở Kiệt Tuyết, Tần Kiệt mới là ông chủ thật sự.
Đúng là như vậy.
Tần Kiệt nghe xong mỉm cười.
Anh khoát tay với Châu Phàm, không nói gì.
Anh cùng Châu Phàm rảo quanh siêu thị thêm vài lượt nữa, đến khi tan ca, anh đến gian hàng bán trang sức ở tầng một, chọn một món trang sức bằng bạc rất xinh đẹp tinh xảo.
Anh vốn muốn mua một sợi dây chuyền vàng cơ.
Nhưng suy nghĩ một chút, vào thời điểm năm 2007, lương công chức nhà nước mới có 2000 tệ, nếu như anh đột ngột mua một sợi dây chuyền vàng giá đến mấy ngàn tệ cho Tần Tuyết, chắc chắc cô sẽ giật mình hoảng hốt.
Nói không chừng sẽ chối đây đẩy không nhận.
Suy đi nghĩ lại, không bằng mua một món trang sức bằng bạc là thích hợp nhất.
Không đắt, mà lại có thể bày tỏ tâm ý của mình.
Chọn lựa, đóng gói và thanh toán xong, anh cầm sợi dây chuyền bạc trở về trường.
Vừa về đến, anh nhận được tin nhắn của Uông Sảng bên đại học nông nghiệp Hoa Trung.
Tần Kiệt thoáng bất ngờ.
Kể từ khi kết thúc kỳ thi tiếng Anh cấp 6, đuổi Đào Kỳ ra khỏi trường lần trước.
Anh chưa hề liên lạc lại với Uông Sảng.
Lúc này, Uông Sảng đột nhiên nhắn tin, không biết là có chuyện gì.
Anh mở tin nhắn trong tò mò.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!