Châu Phàm vội vàng bịt miệng lại, chỉ chỉ ra đằng trước, ý bảo anh sẽ tránh mặt đi.
Tần Kiệt gật gật đầu, nói: “Ở bên ngoài người ta cười thôi!”
“Anh đi ra ngoài làm gì thế?”
“Làm vài việc ấy mà!”
“Kiệt Tử à, em cảm thấy anh hôm nay lạ lắm nha. Nộp bài sớm nhất này, chiều nay vẫn còn phải thi, vậy mà anh còn có tâm trạng chạy ra ngoài chơi à? Mau khai thật cho em, có phải anh nuôi gái ở bên ngoài không hả?”
Tần Tuyết như hét lên trong điện thoại.
“Thánh thần thiên địa ơi!”, Tần Kiệt chỉ tay lên trời thề: “Trong lòng anh chỉ có duy nhất mình Tuyết Nhi thôi! Anh đi làm việc thật mà!”
“Vậy anh nói đi, anh đang làm gì?”, Tần Tuyết chất vấn.
“Cái này tạm thời anh không nói được, anh muốn cho em một bất ngờ!”, Tần Kiệt lại nhử Tần Tuyết.
“Haiizzz, nhìn không ra luôn, ngay cả em mà anh còn khách sáo vậy à? Được rồi, anh khôn hồn…”
“Giám đốc Tần, anh đến rồi ạ!”
Ngay lúc đó, chợt có giọng phụ nữ vang lên.
Cả người Tần Kiệt ngây ra như phỗng.
Anh vừa mới nói với Tần Tuyết mình không hề nuôi gái bên ngoài, vậy mà lại có phụ nữ xuất hiện, đã vậy còn chào hỏi anh nữa.
Tần Tuyết mà biết được, nhất định sẽ làm ầm ĩ lên cho mà xem.
Đúng vậy thật.
“Tần Kiệt, không phải anh nói là ra ngoài làm việc sao? Sao bên cạnh anh lại có tiếng phụ nữ hả?”
Tần Tuyết gào thét trong trong điện thoại.
Vừa nghe một cái lập tức nổi giận.
Tần Kiệt vội vàng giải thích: “Tuyết Nhi, không phải anh nói rồi sao, anh đang làm việc mà!”
“Em biết rồi, nhưng tiếng phụ nữ vừa rồi nghĩa là gì?”, Tần Tuyết lạnh lùng chất vấn.
“Haiizzz, Tuyết Nhi à, làm việc ở bên ngoài có tiếng phụ nữ nói chuyện không phải là rất bình thường sao?”, Tần Kiệt nói.
“Được rồi, vậy anh nói đi, rốt cuộc anh làm việc ở đâu? Rồi anh làm việc gì?”, Tần Tuyết lại truy hỏi sâu hơn.
“Haiiizzz…”, Tần Kiệt sờ mũi, nói: “Được rồi, em đã nói đến thế thì anh cũng không úp mở với em nữa. Thật ra anh đang đi mua trang sức cho em!”
“Mua trang sức cho em?”, Tần Tuyết trầm mặc.
Tần Kiệt biết Tần Tuyết chắc chắn sẽ ngạc nhiên, ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên.
Tần Tuyết cuống quýt.
“Anh nói thật đấy chứ?”
“Chuyện này làm sao mà đùa được? Nếu em không tin, chờ anh trở về đeo lên tay em là em biết anh nói thật hay không ngay chứ gì!”
“Hứ! Lần này bổn cô nương tạm tin anh!”
“Tuyết Nhi, em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng về tìm em!”
“Hứ, anh khôn hồn thì đừng có gạt em, nếu không ấy hả, hừ hừ, em cắt!”
Cạch~
Điện thoại bị ngắt.
Rốt cuộc Tần Kiệt cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhìn về phía người phụ nữ vừa chào hỏi mình.
Đang định quở trách vài câu.
Nhưng một giây sau, lời vừa ra đến miệng lập tức nuốt trở vào.
Bởi vì người phụ nữ vừa chào hỏi anh không phải ai khác, mà chính là mẹ của Vương Tinh, Lưu Tuấn Mai.
Lưu Tuấn Mai tuy là nhân viên của anh.
Nhưng mà, bà là mẹ của Vương Tinh.
Xét vai vế, bà cũng ngang với mẹ anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!