“Ừm!”, tên béo gật gật đầu, nháy mắt tỏ ý ra hiệu với Mã Dương và Quách Bùi: “Nói cho Kiệt Tử biết, lần này chúng ta được thanh toán bao nhiêu tiền?”
Mã Dương và Quách Bùi tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cười nói: “Béo, vẫn là cậu nói đi thì hơn!”
“Đúng vậy, tên béo cậu là anh cả, cậu nói là hợp lí nhất!”, Quách Bùi gật gật đầu.
“Cắt! Ban nãy là ai ồn ào muốn nói trước mặt Kiệt Tử, bây giờ lại sợ rồi hả? Đúng thật là!”
Tên béo đảo cặp mắt trắng dã, quở trách Mã Dương và Quách Bùi.
Hai người kia cười ha hả, như là không nghe thấy gì vậy.
Nhưng tên béo lại khơi gợi lên lòng hiếu kì của Tần Kiệt.
Kể từ sau khi giao chiến với ông chủ Tiêu ở Nam Hồ, tính toán một chút, đã hai tháng rồi mà vẫn chưa quyết toán xong.
Lần này rốt cuộc được bao nhiêu, Tần Kiệt rất khó để ước lượng.
“Tên béo chết tiệt, đừng có mà thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc kiếm được bao nhiêu?”
“Ngần này!”, tên béo duỗi hai ngón tay ra.
“200 ngàn tệ?”
“Kiệt Tử, mắt cậu có vấn đề sao? Không thấy tay tôi vẫn còn đếm được sao!”, tên béo duỗi thêm năm ngón tay từ bàn tay trái của mình ra.
“Một bên hai, một bên năm? Ê béo, rốt cuộc là bao nhiêu?”, Tần Kiệt cau mày, anh không muốn đoán già đoán non.
“250 ngàn tệ!”
“Cái gì?”, Tần Kiệt ngây người.
Đầu tháng 11, thời tiết còn hơi nóng, nhưng từ giữa tháng trở đi, nhiệt độ từ từ giảm trời trở nên lạnh hơn.
Tính cả tháng 12 thời tiết ngày nào cũng mát mẻ, so với mùa hè, có lẽ sẽ giảm rất nhiều.
Nhưng tên béo nói là cậu ta kiếm được 250 ngàn tệ.
Kiếm tiền kiểu ngược sao?
“Sao có thể nhiều như vậy chứ?”, Tần Kiệt hỏi.
“Đây chính là công lao của cậu đó!”, tên béo cười nói.
“Đúng vậy, anh Kiệt, nếu không phải ban đầu là anh quyết định dứt khoát cắt đứt liên lạc với người họ Tiêu đó, trực tiếp đi tìm công ty môi trường thì lợi nhuận sẽ không được cao như vậy đâu!”, Mã Dương nói.
“Không sai. Đầu năm nhiệt độ lên cao, đoán chừng chúng ta kiếm được càng nhiều!”, Quách Bùi vui mừng nói.
Tần Kiệt bừng tỉnh hiểu ra.
Thành thật mà nói, hôm nay ngoại trừ việc ôn bài thì anh còn lo lắng về chuyện của siêu thị Kiệt Tuyết.
Bây giờ đầu óc anh vẫn đang hơi rối, máu lên não chậm là chuyện bình thường!
Sau khi biết nguyên nhân, Tần Kiệt liền nở một nụ cười.
“Được rồi, nên chia thế nào thì chia thế đó, mọi người chia xong rồi thì đưa cho tôi phần còn lại là được! Mai thi rồi, tôi phải về tắm rửa nghỉ ngơi đây!”
“Kiệt Tử, ba người chúng tôi chia xong từ lâu rồi, phần của cậu, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn rồi!”, tên béo lấy ra một gói đồ bọc giấy báo từ trong ngực, nhét vào tay Tần Kiệt.
“Bao nhiêu đây?”
“120 ngàn tệ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!