Hơn nửa tiếng sau, trước của siêu thị Kiệt Tuyết, tòa nhà Thái Tử ở khu đô thị mới Nam Hồ.
“Chính là siêu thị này!”, Tần Kiệt chỉ siêu thị Kiệt Tuyết rồi nhìn Tần Tuyết.
Tần Tuyết có chút hoảng hốt khi cô nhìn thấy bốn chữ “siêu thị Kiệt Tuyết”.
Cô tưởng mình bị hoa mắt.
Kiệt Tuyết?
Không phải nó chỉ là từ ghép giữa hai tên của Tần Kiệt và Tần Tuyết thôi sao?
Nhưng đọc lên nghe rất quen thuộc.
Bỗng nhiên cô nhớ ra chuyện gì đấy.
Mặc dù mấy ngày trước cô luôn bận tập luyện cho chương trình chào đón năm mới nên không để ý nhiều đến các hoạt động trong trường.
Nhưng cô vẫn nghe đám người Dương Liễu nhắc đến cái gì mà Kiệt Tuyết. Lúc đó cô còn tưởng đám Dương Liễu nói đùa, không hề để tâm.
Bây giờ xem ra thật sự có một siêu thị tên là Kiệt Tuyết.
Nhưng ngay cả như vậy.
Nhiều nhất cũng chỉ là sự trùng hợp thôi.
Hôm qua Tần Kiệt chỉ cần nói thẳng cho cô biết là được rồi, cần gì phải đưa cô đến tận đây.
“Em biết không, ước mơ của anh là sở hữu một siêu thị như thế này!”
“Đến lúc đó, anh có thể kiếm được 10 triệu tệ, cùng em thuê một căn nhà bên ngoài trường học!”
“Sống cuộc sống của riêng hai người. Đến khi em tốt nghiệp thì đến siêu thị làm bà chủ, phụ trách các hoạt động bên trong siêu thị, anh là ông chủ, phụ trách hoạt động đối ngoại!”
“Hai chúng ta sẽ phấn đấu vì gia đình nhỏ của hai đứa, đợi mọi việc ổn định rồi thì sinh một đứa con. Cả nhà chúng ta sẽ sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc!”
“Lúc đó, anh sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian, còn em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Con của chúng ta sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời. Một gia đình hòa thuận êm ấm thật tốt biết bao!”
Lời vừa nói ra, Tần Tuyết dường như không quen biết Tần Kiệt trước mắt, nhìn Tần Kiệt không chớp mắt.
Một lúc sau, cô nói: “Tần Kiệt, anh đang nằm mơ giữa ban ngày à?”
Tần Kiệt: “…”
Thôi xong.
Cảm giác nói một hồi mà lại chẳng đọng được gì.
Anh cứ nghĩ rằng sau khi Tần Tuyết nghe anh nói những lời đi vào lòng người đó thì cô sẽ cảm động và thưởng cho anh mấy nụ hôn nồng thắm.
Kết quả là thất bại toàn tập.