“Chuyện này khá quan trọng, nói ở đây không thích hợp!”, Tần Kiệt ghé sát lại nhỏ giọng nói.
“Chuyện gì mà thần bí vậy?”, Tần Tuyết bị Tần Kiệt làm cho hiếu kỳ hỏi.
“Ngày hôm nay anh ở bên ngoài thấy một cửa hàng, em đoán xem tên là gì?”, Tần Kiệt ném một chủ đề ra rồi thần bí hỏi Tần Tuyết.
Quả nhiên.
Tần Tuyết thích thú.
“Là gì vậy?”
“Anh nói rồi, chuyện quan trọng nên không thể nói ở đây. Nếu không chiều mai vừa lúc không có tiết, buổi trưa tan học, anh dẫn em đến đó, em sẽ biết thôi!”, Tần Kiệt cố ý không nói, giữ vẻ bí ẩn.
Nhưng anh càng như vậy, Tần Tuyết càng tò mò, càng muốn biết cửa hàng Tần Kiệt nói rốt cuộc tên là gì mà Tần Kiệt lại cẩn thận đề phòng như vậy.
Nhưng Tần Kiệt không muốn nói, nếu cô ép buộc cũng chẳng có tác dụng gì.
Suy nghĩ một lát, dù sao cũng chỉ cần đợi một buổi sáng, không cần phải biết vội.
“Được, em tin anh một lần. Bây giờ mau đi thôi!”, Tần Tuyết khoác lên cánh tay Tần Kiệt.
Tần Kiệt vốn dĩ muốn nói gì đó.
Nhưng thấy Tần Tuyết hứng thú như vậy, anh lại không tiện nói.
Anh lén nhìn Vương Tinh, thầm nghĩ.
Anh em, tôi xin lỗi nhé.
Không phải tôi không gọi cậu dậy, cũng không phải tôi không đưa cậu về ký túc xá.
Quả thực tôi chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Vì tối nay tôi phải xả thân vì nghĩa rồi.
Chỉ đành để cậu tủi thân vậy.
Cứ ngủ đi.
Không chừng sẽ có dì nào đó phát hiện ra cậu rồi sẽ cõng cậu về.
Nghĩ đến cảnh tượng một bà dì nào đó cõng Vương Tinh về ký túc xá, Tần Kiệt rùng mình một cái.
Anh lập tức hoàn hồn lại.
“Anh sao vậy?”, Tần Tuyết hỏi: “Sao tâm trạng anh cứ thấp thỏm thế?”
“Không, không có gì. Chỉ là muộn quá nên anh hơi buồn ngủ, anh đưa em về Công viên Dâu Tây rồi về ký túc xá nghỉ ngơi mới được!”
“Ồ, cũng phải, gần mười một giờ rồi, đến giờ nên nghỉ ngơi rồi, đi thôi!”, Tần Tuyết kéo Tần Kiệt ra khỏi lễ đường.
Tần Kiệt liếc nhìn Vương Tinh cái cuối cùng rồi đi ra ngoài với Tần Tuyết.
Lúc Tần Kiệt về đến ký túc xá đã là mười hai giờ đêm.
Nhưng chưa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng cười của Trương Lâu Béo và Bốn Mắt.
Lạ thật.
Đã mười hai giờ rồi, chẳng phải họ đã đi ngủ rồi sao?
Lâu Béo và Bốn Mắt còn chưa ngủ mà cười cái gì vậy?
Làm trò gì vậy?
Anh đẩy cửa ra.
Đèn trong ký túc xá đã tắt.
Bóng tối bao trùm.
Nhưng Lâu Béo và Bốn Mắt vẫn đang cười.
Thấy Tần Kiệt vào phòng, hai người càng cười lớn hơn.
“Chuyện gì vậy? Đã mười hai giờ rồi còn chưa ngủ mà hai cậu cười cái gì đấy?”, Tần Kiệt đóng cửa lại tiện thể hỏi một câu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!