“Trúng cái gì thế? Thấy cậu hứng khởi đến vậy, chẳng lẽ rút thăm trúng giải to à?”, Tần Kiệt giả bộ như không hề biết gì.
Trương Lâu béo đánh mắt ra hiệu với Dương Liễu, Dương Liễu bèn giơ tay ra, tên béo chộp lấy chiếc hộp trong tay Dương Liễu, cố tình lắc qua lắc lại trước mặt Tần Kiệt, cười đến mức không khép được miệng vào: “Nhìn thấy chưa? Đích thân tôi rút thăm, giải ba nhé, một chiếc điện thoại di động Motorola, giá hơn bốn ngàn tệ nhé!”
Tâm trạng của tên béo đang rất vui vẻ.
Không còn dáng vẻ hậm hực như khi nhìn thấy Tần Kiệt, dường như chuyện cậu ta bị Tần Kiệt chơi một vố, xấu mặt khi làm đại diện cho con trai trong lớp lên hát đã tiêu tan hoàn toàn, chẳng khác nào mây mù khi mặt trời ló rạng, không còn dấu vết.
Cậu ta không ngừng lắc lư chiếc điện thoại Motorola trước mặt Tần Kiệt, chỉ muốn dí luôn cái điện thoại trước mặt Tần Kiệt thôi.
Tuy rằng nhắc đến chiếc điện thoại hơn bốn ngàn tệ cũng hơi xót xa, nhưng thấy gương mặt rạng rỡ của tên béo, Tần Kiệt cũng thấy không sao hết, xứng đáng mà.
Ngàn vàng cũng khó mua được lúc vui vẻ.
Chỉ cần tên béo này vui, với tư cách là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng, Tần Kiệt không để tâm.
Chỉ là hơn bốn ngàn tệ thôi mà.
Hết rồi thì kiếm lại là được.
Tiền có giá chứ tình nghĩa vô giá.
“Ừm, khá lắm khá lắm, đúng là mất cái này được cái khác”, Tần Kiệt gật gật đầu, chòng ghẹo: “Tôi thấy cậu béo thế này cũng không phí cơm phí gạo!”
“Kiệt Tử, tôi không thích nghe cậu nói như thế đâu nhé. Tôi béo thì sao chứ? Chứng minh tôi ăn được uống được, sức khỏe tốt!”, Trương Lâu béo không đồng ý với quan điểm của Tần Kiệt.
“Ờm, béo à, cậu hiểu nhầm ý của tôi rồi!”
“Chứ cậu có ý gì?”
“Tôi đang nói là cậu béo tốt, lắm phúc nhiều lộc mới rút được giải ba, có sai gì không?”, Tần Kiệt bổ sung.
Tên béo: “…”
Nghe cũng có vẻ hợp lý đấy nhỉ.
Người ta thường bảo béo một tí mới vượng mà.
Phụt~
Bốn Mắt và Thẩm Giai Giai phì cười.
“Được rồi, Kiệt Tử, nhìn vẻ mặt chua lòm lòm của cậu kìa, ghen tị thì cứ nhận là ghen tị, còn nói như đúng rồi nữa. Béo à, đừng để tâm tới cậu ấy, cứ để cậu ấy ghen tị đi”, Bốn Mắt nói.
“Đúng nhỉ, Bốn Mắt nói đúng đấy. Kiệt Tử, chắc chắn cậu thấy tôi trúng giải to còn cậu không trúng nên ghen tị phải không, ha ha, sướng quá, sướng thật! Chuyện sung sướng hơn còn ở phía sau kìa”, tên béo sung sướng cười ầm lên, nhìn thấy Tần Kiệt ghen tị nên đương nhiên cậu ta sẽ vui.
“Còn chuyện gì vui hơn à?”, Tần Kiệt tò mò hỏi.
“Đúng thế, chẳng lẽ cậu còn chuyện gì chưa nói với chúng tôi à?”, Bốn Mắt ghé tới gần.
Trương Lâu béo nhét hộp đựng điện thoại vào tay Dương Liễu, sau đó tuyên bố rất đường hoàng: “Nghe cho kỹ đây, chiếc điện thoại này, tôi tặng cho Dương Liễu rồi”.
“Oa~”
Tần Kiệt, Bốn Mắt và Thẩm Giai Giai hô lên đầy ngạc nhiên.
Ở thời điểm năm 2007, đối với học sinh sinh viên, điện thoại Motorola được coi như hàng xa xỉ.
Giá trị hơn bốn ngàn tệ, tương đương với hai tháng lương của một nhân viên doanh nghiệp nhà nước rồi.
Tên béo này nói rằng tặng cho Dương Liễu.
Cho thấy cậu ta đối xử thật lòng với Dương Liễu.
Quả nhiên.
Sau khi nghe xong, Dương Liễu mỉm cười, gò má ửng hồng.
Cô ta ôm lấy Trương Lâu, thơm “chụt” một cái lên trán tên béo.
“Wow~”
Tần Kiệt và Bốn Mắt kinh ngạc hô lên lần nữa.
“Vợ à, anh cũng muốn thơm một cái, được không em?”, Bốn Mắt nhìn về phía Thẩm Giai Giai.
“Đủ rồi đấy nha, hai người đủ rồi nha! Coi tôi như không khí chứ gì?”, Tần Kiệt không thể nhìn nổi nữa.
Hai thằng này chưa chịu thôi à.
Đứng trước mặt mình mà chúng nó thay phiên nhau ân ân ái ái.
Còn ra cái gì?
“Ha ha~”, Trương Lâu béo lại bật cười: “Tôi muốn thông báo thêm một chuyện nữa”.
“Còn chuyện gì nữa?”, Tần Kiệt và Bốn Mắt lại hỏi.
Tên béo ôm Dương Liễu vào lòng, ôm rất chặt: “Tôi quyết định chuyển ra ngoài sống cùng Dương Liễu!”
Tần Kiệt: “…”
Bốn Mắt: “…”
Thẩm Giai Giai: “…”
Ba người này tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi rồi đồng loạt nhìn về phía tên béo và Dương Liễu.
Họ nhìn chằm chằm vào hai người một lúc rồi không hẹn mà cùng hỏi: “Hai người định tới với nhau thật à?”
“Thừa thãi!”, Trương Lâu béo hôn “chụt” một cái lên trán Dương Liễu: “Tôi bằng lòng tặng cả Motorola cho Dương Liễu rồi, còn không thật nữa à?”
Bốn Mắt nghe xong tỏ ra cực kỳ ngưỡng mộ.
Cậu ta kéo kéo Thẩm Giai Giai: “Hay là, chúng mình cũng…”
“Mơ cũng đừng hòng!”
Không đợi Bốn Mắt nói ra, Thẩm Giai Giai đã từ chối thẳng thừng.
“Tại sao chứ?”, Bốn Mắt không cam tâm.
“Trừ phi… anh cũng bốc thăm trúng một chiếc Motorola!”, Thẩm Giai Giai nói.
“Hả?”, Bốn Mắt sững sờ.
Cái trò bốc thăm trúng thưởng này phải dựa vào vận may chứ, đâu thể đòi trúng là trúng được.
“Đổi điều kiện khác được không?”, Bốn Mắt lắc lắc cánh tay Thẩm Giai Giai.
“Đương nhiên là được!”
“Là gì thế?”, Bốn Mắt nóng lòng muốn biết đáp án.
“Anh mua cho em một chiếc cũng được", Thẩm Giai Giai đáp.
“Hả? Mua… một chiếc?”, Bốn Mắt đờ đẫn.
Hơn bốn ngàn tệ một chiếc đấy.
Mua kiểu gì được?
“Còn lựa chọn nào khác không?”, Bốn Mắt vẫn thấy không cam tâm.
“Có đó!”, Thẩm Giai Giai trả lời.
“Thật hả? Là gì thế?”, hai mắt của tên cận sáng ngời, cậu ta cảm thấy hi vọng lại tới.
“Anh đừng hòng ra ngoài thuê nhà!”, Thẩm Giai Giai đáp.
“…”
Bốn Mắt nghẹn lời.
Xem ra muốn “kim ốc tàng kiều” ở bên ngoài như tên béo này thì phải chịu chơi rồi.
“Có phải anh mua cho em một chiếc Motorola, em sẽ đồng ý với anh không?”, Bốn Mắt do dự trong chốc lát, chuẩn bị hạ quyết tâm.
“Đúng vậy, chỉ cần anh mua cho em một chút, em sẽ thỏa mãn anh!”, Thẩm Giai Giai mỉm cười.
“Được, em nói rồi đấy nhé. Vì tương lai của chúng mình, bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ cố gắng kiếm tiền”, Bốn Mắt nói.
“Anh nói thật chứ?”, Thẩm Giai Giai tưởng rằng mình nghe nhầm.
“Đương nhiên là thật rồi. Anh là đàn ông, sao có thể nói dối được. Em cứ đợi anh mua Motorola cho em đi!”
“Được thôi, em đợi anh”, Thẩm Giai Giai bật cười.
Sở dĩ cô ấy nói như vậy là vì muốn khích lệ Bốn Mắt thôi.
Đương nhiên cũng có cả tâm lý so bì tị nạnh nữa.
Con gái ấy mà, thấy cô gái khác sống tốt hơn mình thì ít nhiều gì cũng thấy vướng mắc trong lòng.
Bây giờ, Bốn Mắt đồng ý với cô ấy rồi.
Còn sục sôi ý chí chiến đấu nữa.
Cô ấy cảm thấy có hi vọng.
Đương nhiên cũng thấy vui vẻ rồi.
Tần Kiệt vốn định nói với Bốn Mắt rằng: Chỉ là một chiếc điện thoại Motorola thôi mà, tôi mua giúp cậu là xong chuyện!
Nhưng nghĩ lại, anh vẫn thấy không ổn.
Nếu anh nói vậy trước mặt Thẩm Giai Giai sẽ càng khiến cô ấy coi thường Bốn Mắt, bèn bỏ ngay ý định này đi.
Nhưng Bốn Mắt có quyết tâm kiếm tiền, cũng coi như một chuyện tốt.
Ở thời buổi những năm 2007, đa số học sinh ở trường Đại học Công nghiệp Hồ toàn sống tạm bợ qua ngày.
Chẳng được mấy người quyết tâm kiếm tiền.
Bốn Mắt có thể nghĩ đến chuyện kiếm tiền, chí ít cũng cho thấy cậu ta đang tiến bộ.
Đàn ông mà, sự tự tin to nhất cả cuộc đời này cũng chẳng nằm ngoài điều gì khác.
Chỉ có tiền thôi.
Chỉ cần có tiền, quỷ thần cũng tưởng rằng bạn đang xay lúa.
Reng reng reng~