“Khụ khụ~”, Tần Kiệt có chút ngượng ngùng, anh ho vài tiếng rồi nói: “Tôi cũng không phải cố ý mà. Quay về chủ đề chính, bạn gái cậu là ai?”
“Thẩm Giai Giai!”, Khương Tiểu Nha nói.
“Ai cơ?”
Lời này vừa dứt, Lâu béo và Vương Tinh đều có biểu cảm như vừa phát hiện ra châu lục mới, hai người duỗi dài cổ.
“Thẩm Giai Giai!”, Bốn Mắt lặp lại lần nữa: “Sao vậy? Có vấn đề gì à? Ánh mắt mấy cậu kỳ lạ thế!”
Người ta vừa nói xong, Trương Lâu béo và Vương Tinh đều nhìn về phía Tần Kiệt.
“Mấy cậu không nhìn Bốn Mắt, nhìn tôi làm chi?”
“Cậu có biết Thẩm Giai Giai là ai không?”, Trương Lâu béo hỏi.
“Biết, bạn học của Dương Liễu, sao thế?”,đến lượt Tần Kiệt cảm thấy khó hiểu.
“Cậu còn biết cô ấy là bạn Dương Liễu hả. Vậy có biết cô ấy và Dương Liễu ở chung một ký túc xá không?”, Trương Lâu béo nói.
“Hả? Một ký túc xá? Thế chẳng phải…”
Tần Kiệt đơ ra.
Bạn gái anh là Tần Tuyết, bạn gái Trương Lâu béo là Dương Liễu, Tần Tuyết và Dương Liễu cùng một ký túc xá.
Bây giờ Bốn Mắt cũng có bạn gái tên Thẩm Giai Giai, cũng ở chung ký túc xá kia.
Chỉ còn thiếu mỗi Vương Tinh.
Điều này…
Thật quá trùng hợp!
“Kiệt Tử, xem ra cậu xui rồi!”, Lâu béo nói.
“Sao lại nói thế?”, Tần Kiệt không hiểu.
“Cậu nghĩ đi, Tần Tuyết là hoa khôi của lớp. Dương Liễu và Thẩm Giai Giai là bạn cùng phòng của cô ấy, sau này cậu còn riêng tư cá nhân à?”, Lâu Béo nói.
“Hả?”, Tần Kiệt ngẩn người.
Anh cảm thấy cậu béo nói rất có lý.
Em gái nó chứ!
Tình huống gì đây?
Thế này là đánh tiến vào trong phòng ký túc xá của anh, chọn lựa nhân viên giám sát à?
“Vì sao không nói là hai người các cậu xui xẻo?”, Tần Kiệt nói tiếp: “Bạn gái các cậu cũng chung một ký túc xá với Tần Tuyết mà!”
“Không giống nhau!”, Lâu béo đáp.
“Cái gì không giống? Không phải đều là nữ sao?”, Tần Kiệt vẫn không hiểu.
“Dương Liễu và Thẩm Giai Giai không phải hoa khôi của lớp, cũng không phải hoa khôi của khoa. Trong ký túc xá của họ chỉ có một hoa khôi, đó là bạn gái Tần Tuyết của cậu. Cậu nói xem, đãi ngộ giữa hoa khôi và người thường sẽ giống nhau à?”
“Chuyện này…”
Rốt cuộc Tần Kiệt cũng hiểu ý Trương Lâu béo.
Theo ý Lâu béo, sau này anh sẽ không còn riêng tư cá nhân gì nữa.
Tèo đời!
Tại sao lại biến thành tình hình này?
“Ha ha, Kiệt Tử, không ngờ cậu cũng có lúc phải buồn bực! Ha ha~”
Lâu béo cười.
Bốn Mắt nở nụ cười gian xảo.
Cậu ấm Vương Tinh thì cố nhịn cười.
Tóm lại họ đều cười.
Cười tới mức Tần Kiệt bực bội.
“Đừng cười nữa, Béo, mở bia đi, hôm nay chúng ta không say không ngủ!”, vừa dứt lời, Tần Kiệt đã cầm một chai bia, giơ lên bên cạnh hàm răng, “bặc”, nắp chai mở ra.
“Được!”, Trương Lâu béo cũng cầm hai chai, lần lượt đưa cho Bốn Mắt và cậu ấm Vương Tinh.
Sau đó tự cậu ta lại cầm một chai.
“Chai đầu tiên, chúng ta kính…”, Tần Kiệt suy nghĩ rồi nói: “Thanh xuân!”
“Được, kính thanh xuân!”
Ừng ực!
Thoáng chốc, một chai bia đã rót vào bụng bọn họ.
Họ uống bia như uống nước lọc vậy.
“Chai nữa!”, Tần Kiệt lại lấy một chai.
Ba người Lâu béo cũng hành động y hệt.
“Kiệt Tử, chai thứ hai kính cái gì?”, Lâu béo hỏi.
“”Chai thứ hai, mừng Tinh Tử quay về! Chúc cậu ta sống sung sướng mỗi ngày!”
“Được! Mừng Tinh Tử, uống cạn đi!”, Lâu béo và Vương Tinh cụng một cái.
Vương Tinh có chút cảm động: “Được, uống cạn!”
Ừng ực~
Chai thứ hai cũng cạn sạch.
“Chai thứ ba uống thế nào?”, Trương Lâu béo lại hỏi.
“Cái này…”, Tần Kiệt nghĩ một chút rồi nói: “Chỉ uống thì vô nghĩa lắm, hay là chúng ta đổi cách uống đi!”
“Đổi kiểu gì?”, Trương Lâu béo tò mò,
Tần Kiệt đáp: “Thời xưa, Lý Thái Bạch ngâm thơ đối chữ, chẳng phải cũng là vừa uống vừa làm sao. Chúng ta cũng…”
“Làm thơ?”, không chờ Tần Kiệt nói xong, Lâu Béo béo đã nhảy bổ vào họng nói: “Hay thì hay đấy, nhưng bọn tôi không biết ngâm thơ. Làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, trình độ văn học của tôi không cao, đừng ngâm thơ nữa!”, Bốn Mắt gật đầu: “Vả lại, ngâm thơ… Nghe cứ là lạ!”
“Dừng đi! Bốn Mắt, cậu có bạn gái rồi, suy nghĩ càng đen tối! Ai nói các cậu là phải giỏi ngâm thơ mới được?”, Tần Kiệt cạn lời.
“Vậy cậu muốn chơi thế nào?”, Bốn Mắt hỏi.
“Đúng thế, Kiệt Tử, đừng úp úp mở mở nữa, chơi kiểu gì?”, hứng thú của Trương Lâu béo đã bị Tần Kiệt khơi lên.
Tần Kiệt đáp: “Vừa uống vừa hát được không?”
“...”
Được!
Nói cả buổi, cuối cùng là ca hát, thế thì nói sớm cho rồi!
“Được, hát thì hát, ai chơi trước?”, Trương Lâu béo nhìn ba người Tần Kiệt.
“Tôi chơi trước!”, cậu ấm Vương Tinh chủ động tiên phong thử trước: “Ký túc xá chúng ta có bốn người, ba người đều có bạn gái, chỉ tôi không có, nên tôi thử trước!”
“Ok, để Tinh Tử chơi trước! Mọi người mau vỗ tay cổ vũ!”, nói rồi Tần Kiệt vỗ tay trước.
Bốp bốp bốp
Lâu béo và Bốn Mắt đều nhiệt tình vỗ tay.
Vương Tinh mở chai bia, uống một ngụm rồi hắng giọng:
Tâm hồn em luôn bay bổng
Thích theo đuổi quá nhiều thứ
Vì muốn có được một chút an ủi
Em luôn thích qua lại trong đám đông.
Vì em sợ nhất cảm giác cô đơn
Trái tim em mềm yếu dễ tan vỡ.
Đụng một chút sẽ vỡ nát.
Không thể chịu đựng nổi một chút bão táp.
Bên cạnh em luôn có nhiều người đi theo.
Em sợ nhất mỗi khi màn đêm buông xuống.
Vì khi đêm xuống.
Mọi người đều phải chia tay.
Không ai bên ai mãi mãi.
Mà cảm giác cô đơn
Ai cũng phải đối mặt.
Không chỉ anh và em cảm thấy mệt mỏi.
Khi cô đơn em nhớ tới ai
…
Tiếng hát du dương.
Mang theo chút bi ai.
Nhưng lại rất dễ nghe.
Theo giọng hát êm ái của Vương Tinh, Tần Kiệt, Trương Lâu béo và Bốn Mắt không kiềm chế được mà hòa vào giai điệu, cùng hát với Vương Tinh.
Khi cô đơn em nhớ tới ai
Em có muốn tìm người ở bên
Em vui vẻ hay bi thương
Chỉ anh mới thấu hiểu.
Hãy để anh bên em lâu một chút
…
“Hay, hát hay lắm, vỗ tay!”
Bốp bốp~
Tần Kiệt, Lâu béo và Bốn Mắt nhiệt liệt vỗ tay…
Tiếng vỗ tay đồng loạt cực kỳ đều.
Vương Tinh hát xong chữ cuối thì như thể nhớ ra gì đó, mắt cậu đỏ hoe nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Ừng ực~
Một chai bia bị cậu ta nốc sạch.
Như nước lũ tràn ra, không thể ngăn được.
Chỉ trong chốc lát, chai bia chỉ còn vỏ rỗng.
“Giỏi, hát hay, uống giỏi! Kế tiếp tới ai?”
Tần Kiệt liếc Vương Tinh, thấy cậu ta đang cố kiềm nén cảm xúc thì anh mới yên tâm.
Có câu, bài hát là thứ miêu tả cảm xúc của một người vào lúc đó tốt nhất.
Lúc này, Vương Tinh hát bài “Khi cô đơn em nhớ tới ai”, bài hát này cũng diễn tả chân thật nhất về tâm trạng cậu ta.
May là cậu ta kiềm chế được cảm xúc của mình.
Nếu không chắc sẽ khóc thành sông mất.
Đối với một người đàn ông, chuyện này cũng không phải là điều dễ dàng.
Tần Kiệt cũng vui mừng vì sự thay đổi của Vương Tinh.
Nhưng anh không nói toẹt ra.
“Tới tôi! Tinh Tử hát bài thê thảm quá, tôi hát bài vui vẻ một chút để khuấy động không khí!”, Trương Lâu béo tiếp lời Tần Kiệt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!