Là bức ảnh Tần Kiệt và Tần Tuyết ở bên ngoài cùng nhau đón giáng sinh năm ngoái.
Lúc đó, người đón giáng sinh ở bên ngoài rất nhiều.
Sau khi bọn họ xem xong phim, chơi xong thì mới nhận ra rất khó để tìm được khách sạn.
Người trên đường lại đông.
Tần Kiệt cõng Tần Tuyết đi tìm khách sạn, tìm rất lâu, cuối cùng mới tìm được một khách sạn để nghỉ.
Tần Tuyết nhớ lúc đó chân của Tần Kiệt suýt gãy luôn, các đầu ngón chân rộp lên rồi nhưng anh không kêu ca một lời nào.
Tuy rằng đêm đó không có chuyện gì xảy ra nhưng hai người đã nắm chặt tay nhau, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể của đối phương.
Đêm đó, Tần Tuyết đã rất cảm động, không ngờ rằng lại bị chụp lại.
Tần Tuyết lật tấm thứ tư, thứ năm, thứ sáu và nhiều nữa.
Đều là những khung cảnh trong cuộc sống thường ngày của anh và cô.
Mỗi bức ảnh đều có ý nghĩa kỉ niệm và cũng rất giá trị.
Là những trải nghiệm và tài sản quý giá trong đời của Tần Tuyết.
Nhìn thấy những bức ảnh này, những mảnh ghép của quá khứ bỗng chốc hiện lên trong đầu Tần Tuyết, làm cho cô nhớ lại rất nhiều chuyện.
Cô không ngờ rằng quen biết Tần Kiệt chưa đầy một năm mà hai người đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, đặc biệt là tấm ảnh cuối cùng.
Trong ảnh, không có Tần Kiệt cũng không có Tần Tuyết, chỉ có một tấm ảnh chụp bên ngoài kí tức xá nữ công viên Dâu Tây.
Ngày tháng ghi trên bức ảnh là tháng trước.
Sau khi Tần Tuyết nhìn thấy ngày tháng thì cô liền nhớ lại.
Ngày hôm đó là ngày đến kì đèn đỏ của cô.
Lúc đó, bụng cô rất đau, đau đến nỗi không đi lại được, cũng không thể đi học.
Sau khi Tần Kiệt biết được liền mặc kệ sự khác biệt giữa nam nữ, mặc người khác bàn tán, tự mình chạy đến siêu thị Trung Bách mua rất nhiều băng vệ sinh Sofy, còn mua cả mấy thứ như đường đỏ, rồi mang đến ký túc xá nữ, nhờ cô quản lý ký túc đưa cho cô.
Lúc đó, cô quản lý nói Tần Kiệt là một người con trai tốt, bảo Tần Tuyết phải trân trọng.
Tần Tuyết rất cảm động, sau khi uống đường đỏ xong, nhìn thấy Tần Kiệt ở bên dưới, cô hận không thể chạy xuống ôm lấy Tần Kiệt, nhưng cô không làm thế, cô đang bị đau bụng, cuối cùng nhìn bóng lưng đơn độc của Tần Kiệt rời đi.
Ngày hôm đó, Tần Tuyết đã cảm động rất lâu, rất lâu, cũng không biết là đã uống bao nhiêu cốc đường đỏ, bởi vì đó là Tần Kiệt mua cho cô, cô phải uống thật nhiều.
Khi nhìn thấy tấm ảnh này, cảm xúc của Tần Tuyết khi đó lại trỗi dậy, bỗng nhiên ôm chặt lấy Tần Kiệt: “Cảm ơn anh, Kiệt Tử”.
“Cảm ơn gì chứ? Em là bạn gái anh mà! Đều là những việc anh nên làm!”, Tần Kiệt nói.
“Dù sao thì em cũng phải cảm ơn anh!”, Tần Tuyết rất cảm động.
“Cô gái ngốc, được rồi, bao nhiêu người đang nhìn kìa, đừng ôm nữa!”, Tần Kiệt nói.
“Ừm!”, Tần Tuyết buông tay ra và mỉm cười.
Bỗng nhiên cô nhớ ra gì đấy.
“Cô em xem những tấm ảnh này có đồng ý không?”
Tần Tuyết rất lo lắng.
“Sẽ đồng ý!”, Tần Kiệt nói.
“Thật không?”, Tần Tuyết vẫn có chút lo lắng.
“Con người đều có tình cảm mà! Anh tin rằng cô em xem xong những ảnh này chắc chắn sẽ thích!”, Tần Kiệt rất tự tin.
“Vâng, em tin anh!”, Tần Tuyết cười.
“Xin mời các vị khách đi Hỗ Hải chuẩn bị…”
Bỗng nhiên loa ở sân bay phát ra tiếng nói.
“Sắp lên máy bay rồi! Đi thôi!”
“Vâng!”
Tần Kiệt nắm lây tay Tần Kiệt, đi về phía cửa ra kiểm tra an ninh, kiểm tra thẻ lên máy bay, chứng minh nhân dân.
Hai người vượt qua cửa kiểm tra an ninh một cách nhanh chóng, đi về phía máy bay đi Hỗ Hải.
Hãng hàng không Phương Đông.
Lúc Tần Kiệt nhìn thấy mấy chữ màu đỏ đó, anh mỉm cười, hy vọng lần đầu tiên ngồi máy bay kể từ khi sống lại sẽ mang lại may mắn.
Tần Kiệt nắm tay Tần Tuyết bước lên máy bay, đi về phía khoang hạng nhất