Anh còn đoạt giải quán quân chạy cự ly 100 mét và 1000 mét trong đại hội thể thao của Đại học Công Nghiệp Hồ.
Muốn thắng một cô gái còn không phải dễ như chơi à?
“Đúng rồi, phải thắng được cô ta! Nhưng tôi bận như vậy, thời gian đâu mà tập chạy cự ly dài chứ! Dù tôi có rèn luyện mọi ngày thì cũng không biết đến khi nào mới có thể thắng được cô ta! Cho nên…”
“Cho nên giám đốc Châu định từ bỏ?”, Tần Kiệt nói tiếp lời Châu Phàm.
“Ha ha!”, Châu Phàm có hơi ngượng: “Coi bộ chỉ có thể như vậy!”
“Cô ta tên gì? Gia cảnh thế nào?”, Tần Kiệt không gấp, tiếp tục hỏi.
“Cô ta tên là Hoàng San San! Năm trước vừa tốt nghiệp ngành luật của Đại học Hán Xương! Tuy chỉ mới đi làm một năm, nhưng năng lực thực chiến rất mạnh! Hiện tại đã là leader của một nhóm! Có thể nói cô ta là tân binh thăng tiến nhanh nhất trong ngành luật! Dân trong nghề gọi là ‘Hoàng Sơn’!”
“À, là Hoàng Sơn à?”, Tần Kiệt chợt nhớ đến một câu tục ngữ: Ngũ Nhạc quy lai bất khán sơn, Hoàng Sơn quy lai bất khán Nhạc.
*Đến Ngũ Nhạc rồi thì không muốn xem những ngọn núi khác nữa, nhưng nếu đã đến Hoàng Sơn thì không muốn xem Ngũ Nhạc nữa.
Hoàng San San dám xưng là Hoàng Sơn, có thể thấy cô ta là một người độc nhất vô nhị trong ngành luật.
“Thú vị đấy!”, Tần Kiệt đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với cô gái này.
“Sao hả? Nghe giám đốc Tần nói, có vẻ như anh định thử?”, Châu Phàm hỏi dò.
“Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền!”, Tần Kiệt cười khẽ: “Nói gì thì tôi cũng là quán quân chạy cự ly 100 mét và 1000 mét tại đại hội thể thao của Đại học Công Nghiệp Hồ, chẳng lẽ tôi lại không thẳng nổi một người chơi thể thao nghiệp dư như cô ta sao?”
“Đúng đó!”, Châu Phàm vỗ mạnh vào đùi.
Giờ anh ta mới nhớ ra, khoảng thời gian trước, quả thật Tần Kiệt đã thể hiện rất tốt tại đại hội thể thao của Đại học Công Nghiệp Hồ.
So chạy bộ với Tần Kiệt, Hoàng San San thua chắc.
“Ha ha!”, Châu Phàm cười khoái chí: “Xem ra tôi đã bận tâm chuyện vặt rồi! Tôi chạy không lại Hoàng San San, nhưng có thể để giám đốc Tần ra trận được mà!”
“Hoàng San San chỉ nói thích làm việc cùng người yêu thích thể thao, nhưng cô ta đâu có nói nhất định phải là tôi đại diện cho công ty! Giám đốc Tần, việc này có hi vọng rồi! Thật sự có hi vọng đó!”, Châu Phàm mừng rỡ.
Cứ như người chạy thắng Hoàng San San không phải Tần Kiệt, mà chính là anh ta vậy.
“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Giám đốc Châu, anh liên hệ với Hoàng San San xin một cuộc hẹn! Tôi sẽ đích thân đến gặp cô ta!”, Tần Kiệt nói.
“Giờ tôi sẽ nói với cô ta!”
Châu Phàm không đợi được nữa, vội lấy điện thoại ra bấm số.
Ngay lập tức, cuộc gọi được kết nối.
“Cô Hoàng đúng không? Là tôi, Châu Phàm, đến từ siêu thị Kiệt Tuyết ở khu đô thị mới Nam Hồ, hai ngày trước chúng ta đã từng gặp mặt… Hôm nay, khoảng sáu giờ tối… Được, tôi biết rồi… Quyết định như vậy đi, đến lúc đó gặp!”
Tút tút~
Điện thoại đã cúp.
“Cô ta nói sao?”, Tần Kiệt hỏi.
“Hoàng San San hẹn sáu giờ chiều, gặp mặt trước cổng Viện bảo tàng tỉnh nằm trên con đường ven sông Đông Hồ! Đến lúc đó, anh sẽ so tài cùng cô ta! Nếu như có thể chạy thắng, cô ta sẽ đồng ý gia nhập công ty của chúng ta!”, Châu Phàm báo cáo tình hình cụ thể.
“Sáu giờ chiều à?”, Tần Kiệt kiểm thời gian biểu, vừa khéo không có việc gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!