Đêm này, đôi bên đều rất vui vẻ.
Một đêm yên lặng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Kiệt còn đang chìm trong mộng đẹp thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhấc lên xem, lại là Tần Tuyết gọi.
“Có việc gì vậy Tuyết Nhi?”
“Anh đang ở đâu đấy?”, giọng điệu của Tần Tuyết trong điện thoại có vẻ sốt sắng.
Tần Kiệt hoàn toàn tỉnh ngủ, ngồi bật dậy.
“Sao thế?”, Tần Kiệt hỏi.
“Anh đang ở đâu thế?”, Tần Tuyết lại hỏi lại.
“Ở khách sạn Cẩm Giang, Nam Hồ, sao thế?”, Tần Kiệt nói.
“Tối hôm qua anh không ở ký túc xá à?”, Tần Tuyết hỏi.
“Đúng thế! Anh gặp hai người anh em, chơi cả đêm không về, rốt cuộc là sao thế? Nghe giọng em hình như rất gấp gáp?”, Tần Kiệt có chút không hiểu.
“Bố mẹ em vừa gọi điện cho em!”, Tần Tuyết nói.
“Gọi thì gọi chứ sao?”, Tần Kiệt nghe mà đầu mù mịt.
“Bố mẹ em nói cô em muốn gặp anh!”, Tần Tuyết có chút do dự rồi mới nói.
Cô cảm thấy giấu chuyện này cũng chẳng có ích gì, sớm muộn gì cũng phải nói, chi bằng nói sớm.
“Cô em muốn gặp anh?”, Tần Kiệt ngẩn ra, có chút khó hiểu.
Bố mẹ vợ tương lai không gặp anh mà cô của vợ tương lai lại muốn gặp anh.
Chuyện gì thế này?
Thời đại nào mà con rể phải gặp cô của vợ trước rồi mới gặp bố mẹ vợ?
Trong trí nhớ của anh thì trong nước không có phong tục này.
“Ừ, cô em, anh nói xem phải làm sao?”, Tần Tuyết sốt ruột.
“Đợi đã!”, Tần Kiệt sắp xếp lại suy nghĩ: “ Tại sao bố mẹ em không gặp anh mà để cô em gặp anh trước?”
“Bởi vì cô em ở Hỗ Hải rất thành đạt, đã trải qua nhân tình thế thái, nhìn người chuẩn”, Tần Tuyết nói.
“Ý của em là ở trong nhà em thì cô của em có tiếng nói hơn là bố mẹ em à?”, Tần Kiệt hỏi.
“Cũng không thể nói như vậy! Chỉ là cô em là người thân thiết với bố em nhất trong số các anh chị em, bố mẹ em rất tôn trọng cô ấy và sẵn sàng nghe theo lời cô ấy nói”, Tần Tuyết giải thích đơn giản.
“Thì ra là thế!”, Tần Kiệt hiểu ra: “Được, cô em muốn gặp thì gặp vậy! Khi nào cô ấy đến để anh còn chuẩn bị?”
“Không, cô ấy không đến!”, Tần Tuyết nói: “Em với anh sẽ đến Hỗ Hải gặp cô ấy!”
“…”
Tần Kiệt có chút bối rối.
Chuyện gì vậy?
Không đến thành phố Hán, lại còn bảo anh đi đến Hỗ Hải?
Bị điên à?
Bây giờ không phải là ngày nghỉ lễ Quốc tế lao động, không phải đi học à?
“Làm vậy không thích hợp lắm, chúng ta còn phải đi học!”, Tần Kiệt nói một câu.
“Em cũng biết là không thích hợp, nhưng cô em cứ bắt như thế, còn nói em với anh đi máy bay đến, cô ấy trả tiền vé, trưa thứ sáu bay đi, chiều chủ nhật bay về, vừa tròn hai ngày rưỡi”, Tần Tuyết cũng không biết phải làm sao, thở dài một hơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!