Họ đánh giá năm người Hoàng Mao.
Bên ngoài da thịt cũng không thấy rõ thương tích cụ thể gì.
Nếu có, cũng chỉ rất nhỏ thôi.
Cũng không tính là gì cả.
Ngược lại Lâu béo mặt mày xưng vù.
Trên người cũng đầy vết bầm tím.
Năm người Hoàng Mao so với cậu ta thì còn kém xa.
Sắc mặt người đi đầu trong nhóm bảo vệ cũng trầm xuống.
Ở gần trường Đại học Công nghiệp Hồ có sinh viên bị đám du côn đánh cho mặt mày xưng húp lên, đám du côn kia lại còn vừa ăn cướp, vừa la làng.
Nếu thật sự làm theo lời đám du côn nói, chuyện này đồn ra ngoài họ liệu còn kiếm sống lăn lộn ở Đại học Công nghiệp Hồ được nữa không?
Đến lúc đó, sinh viên trường đại học Công nghiệp Hồ nhất định sẽ nhổ nước bọt phỉ báng họ mất.
“Tôi chẳng nhìn thấy gì cả!”, người đi đầu trong nhóm bảo vệ ra quyết định.
“Tôi cũng không thấy gì hết!”
“Tôi cũng vậy!”
“Tôi cũng thế!”
...
Năm người bảo vệ nói xong liền xoay người rời đi, đến từ đâu thì về chỗ đó.
Tần Kiệt nở nụ cười.
Lâu béo cũng cười.
Đám người Vọng Vận Lai đương nhiên cũng cười.
Đồng loạt nhìn về phía năm người Hoàng Mao.
“Nghe thấy không, bọn họ không thấy gì đâu!”, Tần Kiệt cười nói: “Ở địa bàn trường Đại học Công nghiệp Hồ còn muốn bảo vệ bắt bọn tao về sao? Chúng mày cũng giỏi tưởng tượng đấy!”
“Mày, chúng mày đừng làm bậy!”
“Đúng, bọn tao...”
“Đúng cái đầu mày đấy!”
Tần Kiệt nắm tay lại thành quyền đấm thẳng vào cái bụng mỡ của một tên trong số đó.
Đau đến nỗi tên kia thiếu chút nôn ra mật vàng.
Đám người Vọng Vận Lai thấy Tần Kiệt ra tay, bọn họ đương nhiên cũng hiểu ý đồng thời xông lên.
Trong nháy mắt, năm người Hoàng Mao lại rơi vào tay giặc.
Bọn chúng rất cáu giận nhưng lại không thể làm gì được.
Bảo vệ không phải nên giữ trật tự an ninh sao?
Vì sao lại không quản chuyện này chứ?
Có phải quá bất công rồi không?
Tiếp đó, Hoàng Mao bị đánh không chừa chỗ nào.
Chúng lại bắt đầu xin tha thứ.
Đến cả Hoàng Mao cũng chủ động quỳ xuống xin tha.
Hi vọng Tần Kiệt có thể tha cho.
Tần Kiệt huých vào người Lâu béo nói: “Mày quỳ trước mặt tao cũng vô dụng thôi! Người mày cần cầu xin là Trương Lâu kìa!”
Hoàng Mao lại vội vàng thay đổi phương hướng quỳ gối trước mặt Trương Lâu, không ngừng xin tha: “Anh Lâu, tôi thật sự sai rồi! Tôi có mắt không thấy Thái Sơn! Xin anh tha cho tôi đi!”
Phanh ~
Lâu béo cũng nắm tay lại thành quyền, một quyền đấm thẳng vào bụng Hoàng Mao.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!