Dám đánh sinh viên của Đại học Công Nghiệp Hồ ngay trong trường? Xem thường luật pháp vậy à?
Vọng Vận Lai lập tức gọi tất cả nam sinh phòng 113 và 116, hùng hổ chạy đến cổng phía nam.
Không bao lâu sau, bọn họ đã hội họp với Tần Kiệt. Mười mấy nam sinh chạy thẳng đến vườn Dâu Tây.
Vườn Dâu Tây cách công viên Dâu Tây không xa, nằm ngay trên đường Lý Trang.
Lúc Tần Kiệt cùng đám Vọng Vận Lai kéo đến, từ xa, bọn họ đã trông thấy Bốn Mắt đang vẫy tay.
Cả đám dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đó.
“Chuyện như thế nào?”, Tần Kiệt hỏi.
“Lâu béo và Dương Liễu còn ở trong đó”, Bốn Mắt nói.
“Tôi hỏi là có chuyện gì? Đám khốn nạn kia sao lại đánh Lâu béo?”, Tần Kiệt hỏi.
“Vì Dương Liễu!”
“Dương Liễu?”, Tần Kiệt nhíu mày: “Nói rõ xem!”
Bốn Mắt dùng tốc độ nhanh nhất kể lại mọi chuyện.
Hóa ra là sau khi tan học, Dương Liễu nói muốn ăn dâu tây, Lâu béo không khuyên được, nên đành phải đi cùng cô ấy đến vườn Dâu Tây.
Sau khi đến vườn Dâu Tây, Lâu béo và Dương Liễu bắt đầu hái dâu.
Một lúc sau, từ bên ngoài có năm tên thanh niên dáng vẻ lưu manh đi vào.
Khi nhìn thấy Dương Liễu, đám người này nổi lên ý định xấu.
Một tên trong số đó sờ eo Dương Liễu, bị Lâu béo nhìn thấy, cậu ta vô cùng tức giận, không nói hai lời, lập tức xông lên.
Thoáng cái, cả đám lao vào choảng nhau.
Sức Lâu béo rất mạnh, một đánh hai không thành vấn đề.
Nhưng một đánh năm thì không hẳn.
Không bao lâu sau, cậu ta đã bị năm tên kia đánh đến mức không có sức đánh trả.
Lúc đó, Bốn Mắt vừa khéo cũng đến hái dâu tây, nên đã chứng kiến tất cả.
Cậu ta không để lộ thân phận, mà tranh thủ gọi cho Tần Kiệt.
“Mẹ kiếp, dám khi dễ Lâu béo! Được, đánh cả đám cho tôi!”, nghe xong, Tần Kiệt vô cùng tức giận.
Nếu như là Lâu béo sai trước, hẳn là anh sẽ chấp nhận thua thiệt, giải quyết ôn hòa với người ta.
Thế nhưng trong chuyện này, người đuối lý không phải Lâu béo, mà là năm tên thanh niên kia.
Tần Kiệt bực mình, dám đụng đến bạn học của anh, chẳng khác nào đụng đến anh.
Anh dẫn theo đám người Vọng Vận Lai vọt thẳng vào khu hái dâu.
“Đừng đánh nữa! Xin các người đừng đánh nữa!”
“Còn đánh nữa sẽ gây chết người đó!”
“Đừng đánh anh ấy nữa, cầu xin các người, có được không?”, Dương Liễu không ngừng khóc lóc cầu xin đám thanh niên kia.
Một tên nhuộm tóc vàng cười một cách bỉ ổi.
“Muốn bọn tao dừng lại cũng được! Mày đi theo bọn tao, ngủ với năm đứa tao một tuần lễ, bọn tao sẽ tạm tha cho thằng bạn trai của mày!”
“Liễu Nhi, đừng đáp ứng!”
“Ơ, nhìn không ra nha, miệng thằng nhóc này còn rất cứng đấy! Đánh tiếp cho tao! Tao muốn xem thử thằng mập chết tiệt này ngoại trừ thịt nhiều một chút ra thì xương của nó rốt cuộc cứng đến mức nào!”, tên tóc vàng gào lên.
“Bọn mày thử đụng đến bạn tao một lần nữa xem, có tin tao lột da bọn mày không hả?”, ngay lúc này, giọng Tần Kiệt vang lên.
Dương Liễu và Lâu béo cùng nhìn lại.
“Kiệt Tử?”
“Kiệt Tử đến rồi!”
“Chà, còn có cứu binh à? Tao cũng muốn xem…”, tên tóc vàng còn chưa dứt lời thì hắn đã trợn tròn mắt.
Bởi vì xuất hiện trong tầm mắt hắn không chỉ có một mình Tần Kiệt, mà là mười tên.
Nếu như chỉ có một hai tên đến, hắn còn có thể tự tin, nhưng đến một lượt mười tên, phía hắn chỉ có năm người, chơi kiểu gì đây?
Không đợi đám thanh niên có hành động, Tần Kiệt cùng mấy người Vọng Vận Lai đã chạy đến, vây lấy chúng.
Năm tên kia bị dọa run lẩy bẩy.
Mẹ kiếp.
Là đứa nào mật báo?
Nếu không, sao có thể kéo đến đông như vậy?
Nhưng dù biết là ai thì cũng chẳng ích lợi gì.
“Tụi bây đều là sinh viên của Đại học Công Nghiệp Hồ à?”
Tên tóc vàng giả bộ bình tĩnh.
Nhưng Tần Kiệt cũng không nhìn hắn, mà anh cùng Vọng Vận Lai chạy đến đỡ Lâu béo lên.
Trên cổ, trên mặt cậu ta đều là vết thương.
Tần Kiệt vô cùng tức giận.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!