Vì vậy họ cũng phải đón nhận nhiều nhu cầu hơn.
Phải có bình đẳng thực sự giữa nam và nữ.
Ví dụ như khai hóa thực sự và thông suốt.
Hoàn toàn không phải là một lời nói suông.
Tần Kiệt nói như vậy, rõ ràng chính là nhắm vào chủ nghĩa nữ quyền.
Đàn ông có thể xuất đầu lộ diện, càn quấy vô lý, tại sao phụ nữ lại không được?
Huống chi Tôn Ngọc Phương cũng không phải thực sự càn quấy vô lý.
Cô ta chỉ đứng ở đó, làm vài động tác, mặc một bộ váy hở vai, cũng không làm chuyện gì trái pháp luật?
Tại sao lại không thể?
Hồi lâu.
"Thằng nhóc, em nói rất hay! Bắt buộc phải xem trọng tự do của phụ nữ!", hiệu trưởng nở nụ cười.
"Đương nhiên phải coi trọng rồi ạ! Nếu không trào lưu mới của nước ta mãi mãi không đuổi kịp nước ngoài được!", Tần Kiệt nói.
"Ờ, câu này là sao?", hiệu trưởng có chút không rõ.
"Thầy nghĩ xem! Học viện nghệ thuật của Đại học Công nghiệp Hồ chúng ta có thể nói nằm trong top 6 toàn tỉnh đúng không?"
"Ừ, có thể! Có liên quan gì tới trào lưu mới trong nước chứ?", hiệu trưởng không rõ.
"Đương nhiên là liên quan rồi!", Tần Kiệt nói xong: "Trào lưu dẫn đầu xu hướng, dẫn đầu thời đại. Muốn làm được điều này thì đầu tiên phải giải phóng tư tưởng, mạnh mẽ dứt khoát!"
"Nhưng sinh viên học viện nghệ thuật Đại học Công nghiệp Hồ chúng ta bình thường thì như thế nào? Họ đều nhút nhát và mất tự nhiên, rất nhiều người không dám mạnh tay, trong lòng luôn có chút vướng mắc, rất quan tâm đến ánh mắt của thiên hạ! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ càng ngày càng lạc hậu, càng không nói tới dẫn đầu trào lưu!"
"Ừm, có lý! Em có thể nói cụ thể hơn không?", hiệu trưởng khiêm tốn xin anh chỉ bảo thêm.
"Vậy thì nói về tác phẩm tốt nghiệp của các sinh viên tốt nghiệp Đại học Dệt May năm ngoái. Họ cũng là những cô gái! Tác phẩm của họ là gì? Đó là từ một mảnh báo vụn, thông qua quá trình sơn vẽ và thiết kế, chắp vá từng chút từng chút một tạo thành trang phục mốt!"
"Những trang phục mốt này có rất nhiều thứ không phù hợp với tư tưởng truyền thống cũ! Nhưng lại khiến cho một vài bạn bè nước ngoài bất ngờ và cổ vũ! Còn chúng ta thì sao? Thờ ơ làm thinh! Cảm thấy thật mất mặt, thật không biết liêm sỉ!"
"Nhưng cái gì gọi là mất mặt? Cái gì gọi là không biết liêm sỉ? Khái niệm mất mặt và không biết liêm sỉ là gì? Có mấy người hiện đại nào thực sự hiểu rõ không?"
"Lúc đó, sau khi em đọc được bài báo đó, em thực sự rất ngưỡng mộ những cô gái đó dám phá vỡ ánh nhìn của thế gian trần tục! Họ dám thách thức những tư tưởng cứng nhắc đó. Chỉ dựa vào điều này, em dám nói sớm muộn gì thì họ cũng sẽ có chỗ đứng trong giới thời trang thôi!"
"Ngược lại những người có tư tưởng bảo thủ cũ kỹ kia, suốt ngày giữ nguyên quan niệm cũ tam tòng tứ đức thì sớm muộn gì cũng bị thời đại bỏ rơi mà thôi! Đây chính là quan điểm của cá nhân em!"
Tần Kiệt nói.
Vừa nói xong, hiệu trưởng lập tức lâm vào trầm tư.
Văn phòng lập tức yên tĩnh.
Hai người không ai nói gì nữa.
Hiệu trưởng đang cân nhắc lời nói của Tần Kiệt.
Tần Kiệt lại lộ ra dáng vẻ vô tư ung dung.
Lâu lâu, anh lại liếc nhìn hiệu trưởng một cái.
Xem hiệu trưởng sẽ có phản ứng gì.
Một lát sau, hiệu trưởng bỗng nhiên nở nụ cười.
"Thầy cười cái gì vậy?", Tần Kiệt tò mò hỏi.
"Quan điểm của em tốt lắm! Rất tiên tiến!", hiệu trưởng nói.
"Nói như vậy, thầy đồng ý quan điểm của em rồi?", Tần Kiệt hỏi.
"Ừ! Thế giới là của chúng ta, cũng là của các em, nhưng trong tương lai cũng chỉ còn là của các em! Thế giới này, đất nước này, nếu như không có những đổi mới và những suy nghĩ mạnh dạn dám thử thách của những người trẻ tuổi như các em mà chỉ có những lão già có tư tưởng cứng nhắc như chúng tôi thì sẽ không trọn vẹn rồi!"
"Cho nên tôi tán thành cách nói của em! Phụ nữ phải được tự do thực sự, họ phải giải phóng bản thân, theo đuổi chính mình! Cách làm của cô giáo Tôn không chỉ không mất mặt, ngược lại còn thể hiện sự dũng cảm và gan dạ của cô ấy khi dám đấu tranh với nhận thức của xã hội!"
Hiệu trưởng chậm rãi nói.
Tần Kiệt nở nụ cười.
Anh biết chuyện của Tôn Ngọc Phương, đến đây là tạm xong rồi.
"Em hiểu rồi! Nếu không có việc gì, em không quấy rầy thầy hiệu trưởng làm việc nữa!"
"Thằng nhóc, em đúng là gian xảo mà! Được rồi, trở về đi! Lát nữa thầy sẽ truyền đạt xuống bên dưới! Để Đại học Công nghiệp Hồ chúng ta trở thành một trường đại học đổi mới, tự do và tràn đầy sức sống!", hiệu trưởng nói.
"Thầy chắc chắn sẽ lưu danh ngàn năm!"