Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Giấc Mơ Triệu Phú - Tần Kiệt (FULL)

Mãi đến khi bóng lưng của Mao Hinh đã biến mất, bọn họ mới hoàn hồn.  

 

 

“Mẹ kiếp! Tần Kiệt, có phải cậu hơi quá đáng không?”  

 

“Đúng vậy đó, nói chuyện thẳng quá vậy?”  

 

“Có người như cậu à?”  

 

…  

 

Rất nhiều fan hâm mộ của Mao Hinh tỏ vẻ bất mãn.  

 

Nhưng Tần Kiệt chỉ đáp lại một câu: “Tôi bỏ tiền ra, bảo cô ta hát mấy bài cũng không được à? Nếu như không được, vậy có phải tôi cũng có thể đến Đại học Công Nghiệp Hồ học mà không cần trả học phí không? Cứ thích là học! Nếu đúng là như vậy, mọi người nói với hiệu trưởng một tiếng đi, để tôi học đến hết năm 4 mà không cần đóng học phí!”  

 

Dứt lời, đám sinh viên cứng họng, không trả lời được.  

 

Bởi vì bọn họ không thể nào thừa nhận điều đó.  

 

Lời này của Tần Kiệt quả thật quá tuyệt tình.  

 

Nhưng quan trọng là nó có lý.  

 

Thử hỏi ai có thể phản bác được?  

 

“Không ai làm được à, vậy có nghĩa là yêu cầu vừa rồi của tôi không sai? Nếu đúng thì mấy người còn trừng mắt với tôi làm gì?”, Tần Kiệt nói.  

 

“Tần Kiệt, dù cậu nói có lý thì cũng không thể ép buộc người khác như vậy?”  

 

“Đúng vậy đó, chị Mao Hinh đã mệt lắm rồi!”  

 

“Vậy mà cậu còn làm khó, bắt người ta ca hát, vậy khác nào làm khó dễ người ta?”  

 

…  

 

Đám fan hâm mộ của Mao Hinh lại lần nữa tấn công.  

 

Bọn họ mong muốn Tần Kiệt đưa ra lời giải thích.  

 

Tần Kiệt thờ ơ nói: “Mấy người nói Mao Hinh rất mệt?”  

 

“Đúng, cô ấy rất mệt! Là chính miệng cô ấy nói vậy! Chúng tôi đều nghe thấy!”  

 

“Đúng đó, tôi cũng nghe nữa!”  

 

“À, cô ta nói mình mệt là các người tin à?”, Tần Kiệt không biết phải nói sao: “Cô ta đến muộn hơn chúng ta, sau khi đến, vẫn luôn ngồi ở hàng ghế chủ, tính tới tính lui cũng đã ngồi hơn hai tiếng rồi đấy, vẫn chưa đến ba tiếng!”  

 

“Như vậy mà gọi là mệt à? Tôi còn mệt hơn so với cô ta nữa đấy! Tôi đến sớm hơn cô ta, còn liên tục đứng ở đây, vỗ tay, hò hét, cổ vũ cho những thí sinh. Mồ hôi chảy đầm đìa, một ngụm nước cũng chưa kịp uống, tôi còn chưa than mệt đây này!”  

 

“Tính tới tính lui, cô ta ngồi còn chưa đến 3 tiếng, có nước uống, chỉ ngồi dùng microphone để nhận xét vài câu. Sẽ mệt à? Mấy người tưởng tôi ngốc hay là mù, dễ lừa vậy hả?”  

 

“Nếu chỉ vậy thôi đã mệt, vậy tôi hỏi, mấy người có mệt không?”  

 

“Chuyện này…”  

 

Đám fan hâm mộ vốn muốn chất vấn Tần Kiệt nhưng lại không cách nào nói tiếp.  

 

Bởi vì bọn họ quả thực không cảm thấy mệt.  

 

“Không nói được đúng không? Hơn hai tiếng thôi mà, quá lắm bằng thời gian đến rạp xem một bộ phim! Có gì mệt chứ?”  

 

Tần Kiệt cười lạnh: “Hơn nữa, tôi đã bỏ ra một trăm ba mươi ngàn tệ đấy! Dù trong đó, tám mươi ngàn tệ là để tài trợ cho cuộc thi biện luận, có thể không tính! Nhưng năm mươi ngàn tệ còn lại thì sao? Không phải tiền hả? Năm mươi ngàn tệ đó, mấy người tự hỏi lòng mình xem, có mấy ai có thể kiếm được ba lần năm mươi ngàn tệ trong một năm? Hoặc là bốn lần, năm lần?”  

 

“Tôi nghĩ ngoại trừ người làm kinh doanh, còn với những gia đình lao động bình thường, thu nhập một năm có thể được bảy mươi ngàn tệ đã là tốt lắm rồi, quá lắm cũng chỉ đến một trăm hai mươi ngàn”.  

 

“Mấy người nói xem, tôi nói có đúng không?”  

 

“Chuyện này…”  

 

Đám fan hâm mộ của Mao Hinh đều á khẩu.  

 

“Đương nhiên, mấy người có thể nói tôi làm kinh doanh, kiếm được năm mươi ngàn tệ rất dễ. Nhưng tôi nói cho mấy người biết, tiền là của tôi, dù có dễ kiếm cũng không phải từ trên trời rớt xuống! Tôi phải vất vả lắm mới kiếm được đấy!”  

 

“Nếu đã vất vả kiếm được, vậy thì tiêu xài phải có giá trị! Phải theo ý tôi mà xài! Hiện tại, tôi chỉ yêu cầu Mao Hinh hát có mấy bài mà thôi, không nên à? Tôi sai sao? Không được à?”  

 

“Nếu mấy người dám nói tôi sai, tôi không nên làm vậy! Cũng được thôi, ngày khác, tôi sẽ đến thăm từng người, quấn lấy mấy người, đòi mỗi người năm mươi ngàn tệ, xong sau đó tặng cho mỗi người một lời nhận xét, rồi đi! Nếu mấy người không cho, tôi sẽ đeo bám mấy người đến cùng trời cuối đất!”  

 

“…”  

 

Dứt lời, toàn trường im lặng.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!