Ông ta còn trông chờ vào đám người Tần Kiệt và Tào Bác mang đến lợi nhuận lớn cho mình đây này.
Mặt khác, trong cuộc họp thường niên vừa rồi, Tần Kiệt đã giúp ông ta nở mày nở mặt.
Giám đốc Hoàng còn nắm lấy tay cậu ta không buông, rõ ràng là rất xem trọng Tần Kiệt.
Trong tương lai, nói không chừng ông còn phải dựa vào Tần Kiệt.
Cứ coi như là bỏ tiền mua cái bảo hiểm đi vậy, trải đường từ sớm.
“Giám đốc Triệu, chú… định mua máy tính thật à? Ba cái đó, đắt lắm, hay là thôi đi!”, Tần Kiệt khoát tay, tỏ vẻ không quan tâm.
Nhưng khóe mắt anh vẫn luôn liếc nhìn Triệu Chí Tân không rời.
“Tiểu Tần, Tiểu Tào, các cậu cứ yên tâm, không phải chỉ là ba cái máy tính thôi sao, có là gì đâu chứ! Các cậu cứ yên tâm, trong vòng 3 ngày, tôi bảo người đưa đến văn phòng cho các cậu! Được chứ?”, Triệu Chí Tân hứa.
“Chuyện này…”, Tần Kiệt và Tào Bác liếc nhìn nhau, cân nhắc hồi lâu: “Nếu giám đốc Triệu đã quyết định như vậy, chúng tôi cứ từ chối thì chẳng khác nào không nể mặt chú! Được, chúng tôi sẽ nhận!”
“Đúng, chúng tôi sẽ nhận!”, Tào Bác phụ họa.
“Vậy thì được rồi! Tiểu Tần, Tiểu Tào, các cậu nhận là được rồi! Có máy tình thì làm việc cũng sẽ thuận lợi hơn! Sau này phải nỗ lực hơn nữa, mau chóng phát triển thị trường trong khuôn viên ba trường, khiến nó ngày càng hoàn thiện hơn!”, Triệu Chí Tân căn dặn.
“Giám đốc Triệu cứ yên tâm, chúng tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Nhất định không để cho giám đốc Triệu phải thất vọng đâu!”, Tần Kiệt nói.
“Được! Tiểu Tần đã nói như vậy thì tôi an tâm rồi! Để tôi tiễn các cậu về trường!”
“Cám ơn giám đốc Triệu”.
Một phút sau, Tào Bác xuống trước cổng Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung, phất phất tay chào tạm biệt Tần Kiệt và Triệu Chí Tân, xe tiếp tục lên đường, ba phút sau, Triệu Chí Tân thả Tần Kiệt xuống trước cổng Đại học Công Nghiệp Hồ, rồi mới quay về đường Lạc Sư.
Tần Kiệt cười cười, vừa ngân nga một bài hát cũ có tên là “Cười đắc ý”, vừa đi vào trường.
Reng reng reng~
Sắp đến ký túc xá, đột nhiên chuông điện thoại của anh reo vang, là Trương Lâu gọi đến.
“Lâu béo, có chuyện gì à?”
“Kiệt Tử, cậu đã về chưa?”
“Vừa về, có gì cứ nói thẳng ra đi!”
“Kiệt Tử, ngày kia Mao Hinh sẽ đến trường, đến lúc đó, cậu phải đến cổ vũ cho tôi đó!”
“Ngày kia sẽ đến à?”, Tần Kiệt có hơi bất ngờ: “Sao không nói trước?”
“Có quỷ mới biết! Dù sao thì đến lúc đó cậu nhất định phải đến cổ vũ tôi!”
“Được rồi, tôi sẽ đến mà, còn gì khác không?”
“Hết rồi, chỉ có việc này! Cúp máy trước đây!”
“Ừm!”
Tút tút~
Sau khi cúp điện thoại, Tần Kiệt vuốt cằm.
Lần này có vẻ như Trương Lâu rất nghiêm túc.
Cậu ta không tham gia cuộc họp thường niên, lại còn dành thời gian để luyện giọng, giờ còn bảo anh đến cổ vũ cho cậu ta.