Là tiếng phổ thông tiêu chuẩn, nghe chẳng thua gì MC trên truyền hình.
Rất có trình độ.
Lại nói, người phụ nữ này nói chuyện rất văn nhã, đặc biệt có khiếu văn chương, ngày thường hẳn là một người phụ nữ yêu thích văn học.
Anh đoán học thức của cô ta không thấp.
Người phụ nữ này tên là Mã Trân Trân
Tần Kiệt nhớ kỹ cái tên này, và đây cũng là người duy nhất mà anh nhớ tên trong số năm người được nhận thưởng.
Không vì sao cả.
Tần Kiệt vốn là một sinh viên, anh yêu mên những nhân tài có tố chất cao cũng là chuyện bình thường.
Bốn đại lý kia tuy rằng có thành tích rất tốt, có thể nói là đáng hâm mộ.
Nhưng trong mắt Tần Kiệt, mấy người này hẳn là có học thức không cao.
Bọn họ đều là những người vào đời đã lâu, dựa vào kinh nghiệm sống cùng với kinh nghiệm làm việc để vùng vẫy giữa phong ba bảo táp, làm nên sự nghiệp.
Nhưng Mã Trân Trân lại khiến Tần Kiệt có cảm giác khác biệt.
Người này có bằng cấp tệ lắm cũng là đại học chính quy, nói tiếng phổ thông rất chuẩn, không hề thua kém MC của đài truyền hình, trước đó chắc chắn đã từng làm công việc tương tự.
Ít nhất cũng từng trải qua cuộc thi kiểm tra cấp bậc tiếng phổ thông.
Khi nói chuyện nghe rất văn nghệ.
Từ đó có thể thấy, Mã Trân Trân chắc chắn là một người rất yêu thích văn học, chưa từng từ bỏ ý định tìm tòi, học hỏi.
Tuy làm đại lý, nhưng vẫn không từ bỏ sở thích về văn học, có thể thấy đây là một cô gái tài giỏi, thông minh.
Chính vì lẽ đó, Tần Kiệt cảm thấy đáng trân trọng, cho nên anh đã nhớ kỹ tên của Mã Trân Trân.
“Sau này có thể tạo mối quan hệ với Mã Trân Trân!”, Tần Kiệt nói sơ qua với Tào Bác.
“Hả?”, Tào Bác nhìn chằm chằm Tần Kiệt như đang nhìn quái vật vậy: “Cậu ăn mặn quá vậy? Tuổi của cô ta cũng sắp hơn cậu một giáp rồi, vậy mà cậu còn muốn thử? Người ta hay nói trâu già gặm cỏ nọn, còn cậu là trâu non ăn cỏ già”.
Tần Kiệt: “…”
Anh giơ chân đá cho Tào Bác một cái.
“Nói tầm bậy gì đó hả? Tôi là hạng người đó à?”, Tần Kiệt nói.
“Vậy tại sao phải tạo mối quan hệ với cô ta?”
“Cậu không phát hiện cô ta khác biệt à?”
“Không thấy!”, Tào Bác lắc đầu”.
Tần Kiệt: “…”
Xem cái tên Tào Bác này, hết nói nổi mà, đúng là đàn gảy tai trâu.
Được rồi, không nói nữa, có nói nữa cũng vô ích, có khi còn bị khó chịu.
“Sao cậu không nói nữa? Không giải thích được à?”, lòng hiếu kỳ của Tào Bác càng lúc càng lớn.
“Không nói!”
“Nói đi mà!”
“Đã bảo không nói là không nói!”
“…”
Tào Bác nhún nhún vai, đành vậy thôi.
Lúc này, năm đại lý lãnh thưởng đứng kề vai nhau, cùng giám đốc Hoàng chụp chung một tấm.
Sau đó, đại diện của năm đại lý quay về bàn.
Có một nhân viên phục vu bưng ly rượu bước đến trước mặt giám đốc Hoàng.
Giám đốc Hoàng nâng ly rượu, ngửa đầu uống cạn nó.
Sau đó, cô ta mỉm cười bước đến gần cửa số.
Nhìn ra ngoài đi.
Ầm ầm~
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!