“Cả đêm qua cậu không về, cậu đã đi đâu? Mau khai thật ra!”, Trương Lâu nói.
“Đúng đấy, đừng có chối!”, Khương Tiểu Nha gật đầu phụ họa.
“Nói linh tinh gì thế? Tối qua tôi vẫn ở ký túc xá mà, có thể đi đâu được chứ, thật là!”, Tần Kiệt không thừa nhận.
“Giả vờ, cậu cứ giả vờ đi! Còn nói ở ký túc xá, tôi nói cho cậu biết, Khương Tiểu Nha tối qua quay về ký túc xá ngủ, cả đêm không thấy cậu về, cậu còn nói với chúng tôi là cậu ở ký túc xá, cậu định lừa ai?”, Trương Lâu nói.
Tần Kiệt: “…”
Chẳng mấy chốc đã bị bại lộ rồi.
Nói cái gì không nói, lại nói ở ký túc xá ngủ.
Đúng là không đánh mà khai.
“Sao nào? Không còn gì để nói đúng không? Mau khai thật đi, tối qua đã đi đâu? Tôi nhìn thấy cậu và Tần Tuyết một trước một sau đi vào, có phải tối qua cậu ở cùng cô ấy?”, Trương Lâu nháy mắt hỏi.
“Còn phải hỏi sao? Sinh viên cả khoa đều đến rồi, chỉ có mỗi cậu ấy và Tần Tuyết một trước một sau đến, trùng hợp quá nhỉ? Chắc chắn là ở chung với nhau!”, Khương Tiểu Nha bổ sung thêm một câu.
“Ờ…”, Tần Kiệt biết là không giấu nổi, nên nói: “Đúng thế, tối qua chúng tôi ở chung với nhau!”
“Trời đất!”, Trương Lâu kêu to: “Khá lắm Kiệt Tử, đã nghĩ thông rồi, xuống tay rồi à? Tôi còn tưởng cậu sẽ thủ thân như ngọc đến khi tốt nghiệp cơ! Không ngờ lại phá giới tối qua, chúc mừng nha!”
“Đúng thế đó! Toàn bộ phòng 115 từ hôm nay, à không từ tối qua đã hoàn toàn phá giới! Quên bọn độc thân đi!”, Khương Tiểu Nha nói.
“Cậu đang độc thân mà?”, Trương Lâu hỏi.
“Tôi…”, Khương Tiểu Nha gãi đầu : “Ý tôi là cái kia cơ, cậu hiểu không?”
“Chẳng qua là từ con trai biến thành đàn ông thôi sao, có gì mà không nói được?”, Trương Lâu lắc đầu, không để ý đến Khương Tiểu Nha: “Kiệt Tử, nhìn cậu tràn đầy năng lượng vậy chắc là lợi hại lắm!”
“Có bí quyết gì truyền đạt cho anh em với?”
“Đúng đó, bí quyết gì vậy?”, Khương Tiểu Nha chống cằm: “Nói nghe đi!”
“Bí quyết gì thế?”, Vương Tinh đi đến ngồi cạnh Khương Tiểu Nha, tiến lại gần hỏi.
Trương Lâu: “…”
Khương Tiểu Nha: “…”
Tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi rồi phì cười.
“Hai cậu cười gì thế? Tôi nói sai chỗ nào à?”, Vương Tinh không hiểu.
“Tinh Tử, cậu không nói sai! Cậu hỏi đúng lắm!”, Trương Lâu kéo Vương Tinh lại gần và thì thầm mấy câu vào tai cậu ta.
Vương Tinh dường như phát hiện ra chân trời mới, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, nhìn Trương Lâu: “Cậu nói thật chứ?”
“Ừ!”, Trương Lâu chỉ tay vào Khương Tiểu Nha: “Nếu cậu không tin thì hỏi Khương Tiểu Nha đi!”
“Khương Tiểu Nha, tối hôm qua Kiệt Tử thật sự…”
“Ừ, Chính miệng Kiệt Tử thừa nhận rồi!”, Khương Tiểu Nha gật đầu.
“Trời đất!”, đôi mắt của Vương Tinh như rắn độc nhìn chằm chằm Tần Kiệt, giống như ngày đầu cậu ta gặp Tần Kiệt vậy, rất nham hiểm.
“Kiệt Tử, không nhận ra nha! Cậu cũng học thói xấu rồi? Mau khai thật xem đã có em bé chưa?”
Phốc~
Tần Kiệt suýt chút nữa là phun hết sữa đậu nành đã uống trên đường.
Mẹ kiếp.
Trong đầu các cậu chứa những gì vậy? Keo dán à?
Tối qua tôi quả thực đã ở chung với Tần Tuyết nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Các cậu nghĩ cái gì thế. Thật là! Có phải là anh em của tôi không đấy? Chẳng đáng tin cậy tý nào.
“Có cái gì mà có! Chúng tôi không làm gì cả!”, Tần Kiệt phủ nhận.
“Tần Kiệt, lại nói dối đúng không?”, Trương Lâu không tin.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!